Chương 77
Huhu, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, bây giờ mẹ ở đâu vậy?(ಥ ̯ ಥ)
Có lẽ tâm trạng buồn bã mất mát của hổ trắng nhỏ quá mức mãnh liệt, ngay cả Thẩm Chi Hủ ở một bên cũng cảm nhận được, anh dừng xe ở một góc an toàn rồi ôm hổ trắng nhỏ khỏi đai an toàn đặt lên đùi vuốt ve lưng cô.
“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ vừa mở miệng thì phát hiện hổ trắng nhỏ dường như đang khóc, trong lòng anh hơi thắt lại, duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc rồi?”
Có phải do anh hỏi hổ trắng nhỏ có sợ zombie hay không nên tâm trạng của cô xấu đi? Không lẽ cô rất sợ zombie, lúc nãy lắc đầu chỉ là cố gắng tỏ vẻ dũng cảm sao?
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây thì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Em đừng sợ, tôi sẽ không để bọn chúng làm em bị thương đâu.”
Sau khi nói những lời này xong, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy qua kính chiếu hậu có một con zombie đang lảo đảo lao đến, một tia ánh sáng lạnh chợt lóe trong đôi mắt đen của anh, một đạo công kích vô hình phát ra chém bay đầu zombie đang đến gần.
Kiều Nghệ đang buồn bã dường như cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đen dịu dàng của Người đẹp ốm yếu, sự chú ý nhanh chóng bị dời đi, cô có hơi ngại ngùng không được tự nhiên mà chớp chớp mắt.
“Em làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Lúc này Kiều Nghệ đã ổn định lại cảm xúc, cô lắc lắc đầu.
“Ngao ngao…” Tôi không sao đâu.
Tuy hiện tại Kiều Nghệ không biết hổ mẹ đang ở đâu, nhưng cô tin chắc rằng nó sẽ không có chuyện gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
“Ngao ngao…” Chúng ta không thể kéo dài thời gian được, anh nhanh xuất phát đi!
Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát hổ trắng nhỏ, thấy tâm trạng của cô không còn buồn bã như lúc nãy nữa nên thả cô lại chỗ cũ rồi đeo lại đai an toàn cho cô.
“Em ngồi vững nhé, chúng ta tiếp tục xuất phát.”
“Grừ!” Xông lên! (,,´•ω•)ノ
Khoảng mười phút sau, dưới sự dẫn đường của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ đã chạy xe đến khu biệt thự, anh nhìn dãy biệt thự có phong cách Châu Âu này, đôi mày hơi nhíu lại.
Lúc trước hổ trắng nhỏ hay đến chỗ này tìm vật tư cho anh sao?
Nhớ đến hình ảnh hổ trắng nhỏ cố gắng kéo vật tư trở về, trái tim Thẩm Chi Hủ hơi xúc động. Nhưng sao hổ trắng nhỏ lại biết chỗ này, không lẽ có liên quan đến chủ nhân lúc trước của ẻm? Nghĩ đến đây tâm trạng anh có hơi khó chịu.
“Hổ trắng nhỏ, sao em biết chỗ này?”
“Ngao ngao…” Đây là chỗ tôi sinh ra đấy!
Trông hổ trắng nhỏ không còn cảm xúc tiêu cực nữa mà còn rất hưng phấn vui vẻ, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ có hơi u ám.
“Ngao ngao…” Anh sao vậy? Chúng ta đến rồi, mau xuống xe đi.
Thẩm Chi Hủ yên lặng tháo đai an toàn rồi mở cửa xe cho hổ trắng nhỏ, khi thấy cô vui vẻ nhảy xuống, anh cũng xuống xe đi theo.
Zombie rải rác trong khu biệt thự, chúng nó nghe thấy tiếng động cơ ô tô thì chen lúc lao đến đây.
Kiều Nghệ nhìn thấy đàn zombie xấu xí lao tới thì tức giận, cô điều động dị năng, không suy nghĩ mà lao lên.
Vậy nên lúc Thẩm Chi Hủ xuống xe, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là hình ảnh hổ trắng nhỏ lao thẳng về phía đàn zombie, khiến anh sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài. Khi anh vừa định phóng thích dị năng ra thì bóng dáng hổ trắng nhỏ đột nhiên biến mất, anh hơi khựng lại, không đến vài giây lại nhìn thấy đàn zombie bị thứ gì đó vô hình đâm bay ra ngoài.
Đồng tử trong mắt Thẩm Chi Hủ hơi co lại, nhịp tim hỗn loạn dần bình tĩnh lại.
Đây là dị năng của hổ trắng nhỏ sao?
Đó là dị năng gì thế? Tàng hình ư?
Thẩm Chi Hủ từng nhìn thấy qua đủ loại dị năng ở viện nghiên cứu, chỉ là chưa từng thấy loại dị năng nào giống của hổ trắng nhỏ, mà dị năng càng hiếm gặp thì sẽ càng thu hút sự chú ý của đám người ở viện nghiên cứu.
Nghĩ đến đây, nhiệt độ không khí xung quanh Thẩm Chi Hủ đột nhiên giảm xuống.