Trông cũng rất đẹp trai.‿
Kiều Nghệ âm thầm khen trong lòng.
Sau khi giải quyết đám zombie xong, đáy mắt của Thẩm Chi Hủ vẫn còn sự lạnh lẽo, đường cong trên gương mặt anh tuấn càng cương nghị hơn. Anh chớp chớp mắt khôi phục dáng vẻ ôn hòa ngày thường của bản thân, lúc này mới mở miệng: “Hổ trắng nhỏ à, em ở đâu vậy?”
Lúc này Kiều Nghệ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cô vội vàng thu hồi dị năng về.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng nhỏ đột nhiên xuất hiện lập tức vội vàng đi qua, anh vừa định xoa xoa đầu cô thì hổ trắng nhỏ lui về sau vài bước, vẻ mặt đầy ghét bỏ mà nhìn chằm chằm cây dao xẻ dưa hấu dính đầy máu hôi thối của zombie.
Hổ trắng nhỏ chán ghét sao?
Thẩm Chi Hủ cảm thấy buồn cười, nhưng không ép lại gần hổ con mà chỉ hỏi: “Đó là dị năng của em hả? Tàng hình sao?”
Hổ trắng nhỏ nghe vậy chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó đáp lại.
“Ngao ngao…” Đây không phải là dị năng tàng hình! Là dị năng ngăn cách! Dị năng ngăn cách!
Một người một hổ nhìn nhau chăm chú.
Thôi vậy, dù cô có giải thích thì Người đẹp ốm yếu cũng nghe không hiểu.
Kiều Nghệ đành từ bỏ việc giải thích.
Thẩm Chi Hủ sờ sờ mũi mình, tuy anh không hiểu vì sao hổ trắng nhỏ lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh, nhưng qua thái độ của cô anh đã biết được dị năng của hổ con chắc chắn không đơn giản như dị năng tàng hình. Ít nhất anh chưa từng nhìn thấy một dị năng tàng hình có thể đâm bay đám zombie như hổ trắng nhỏ thể hiện cả.
“Ngao ngao…” Chúng ta đi đào tinh hạch nào!
Kiệu Nghệ dẫn đầu đi về phía đám zombie, vừa chuẩn bị đào chợt cô chú ý đến móng vuốt sắc bén của mình, khóe mắt liếc về phía cây dao xẻ dưa hấu trong tay Người đẹp ốm yếu, cả người hổ đều dừng lại.
Ôi chao, cô có thể để Người đẹp ốm yếu đào tinh hạch mà! Để anh làm thì móng vuốt sắc bén của cô sẽ không bị dơ rồi!
Đôi mắt to tròn của Kiều Nghệ sáng ngời, chờ mong nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ bỗng có dự cảm không tốt.
“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu, anh đến đào tinh hạch đi!
“Ngao ngao…” Nuôi quân vài tháng chỉ để dùng một lần và đây chính là lúc này!
Kiều Nghệ vừa kêu gào vừa dùng móng vuốt chỉ về cái đầu của zombie, vào lúc này Thẩm Chi Hủ bỗng có thể hiểu được lời của hổ trắng nhỏ.
Hóa ra hổ trắng nhỏ muốn anh đến đào tinh hạch?
Đã lâu lắm rồi Thẩm Chi Hủ chưa làm loại chuyện này, sau khi hiểu được lời của hổ trắng nhỏ, anh đứng chết trân ngay tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là Kiều Nghệ không chờ được, cô dùng hai chi trước đẩy đẩy chân của Thẩm Chi Hủ, dùng tiếng kêu ngọt ngào thúc giục.
“Ngao ngao…” Anh nhanh lên, nhanh lên đi, không thể bỏ phí cho người khác được!