Chương 778: Căn cứ Thủ Đô (8)
Lúc Tiêu Mẫn Khang hóng hớt kịch xui, khóe mắt cũng đang âm thầm xem xét mấy người Kiều Nghệ. Đầu tiên là khiếp sợ khi bọn họ dẫn theo một con hổ trắng lớn xinh đẹp oai vệ như vậy bên người, sau đó là kinh ngạc trước khí tức dị năng giả mạnh mẽ trên người Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên. Cuối cùng...
Ánh mắt của gã dừng lại trên khuôn mặt của Kiều Nghệ mấy giây.
Cô bé này còn xinh đẹp hơn cả người phụ nữ Quách Tử Họa ra vẻ kia, đường nét gương mặt cũng hết sức tự nhiên, không giống Quách Tử Họa... Trước khi tận thế nổ ra, cô ta cũng đã phẫu thuật thẩm mỹ mặt rất nhiều lần.
Nghĩ đến điều này, gã có chút chán ghét. Nếu không phải kiêng nể quyền thế của cha Quách Tử Họa, gã cũng không muốn suốt ngày ở bên cạnh cô ta.
Thấy Quách Tử Họa chỉ chú ý đến Cố Hựu Kỳ, tâm niệm của Tiêu Mẫn Khang khẽ rục rịch, nở một nụ cười không thể giả tạo hơn.
“Hựu Kỳ, sao anh dẫn bạn tới mà không nói với chúng tôi một tiếng chứ? Chúng tôi sẽ đón gió tẩy trần cho bọn họ thật tốt mà!”
Giọng nói đột ngột vang lên của gã kéo tầm mắt dán chặt trên người Cố Hựu Kỳ của Quách Tử Họa ra, cô ta tò mò nhìn sang. Khi thấy hai người đàn ông có dáng dấp không tệ, một người trong đó có thể nói là hàng tuyệt phẩm, đôi mắt to tròn quyến rũ cũng sáng lên. Có điều khi nhận ra cô gái đang ôm chặt lấy cánh tay người kia ở bên cạnh, cô ta lại mất kiên nhẫn nhíu mày. Quách Tử Họa nhìn kỹ hơn, phát hiện cô gái này còn xinh đẹp hơn mình, đáy lòng đã không có cách nào kiềm chế sự ghen tị đang lan tràn ra.
“Anh Cố, người này là ai vậy? Sao lại nhuộm tóc trắng thế này? Ôi, đôi mắt còn là màu xanh cơ đấy! Ừm, trước kia em có học rồi, nghe nói người bị bệnh bạch tạng đều là như thế đúng không?” Quách Tử Họa nói xong, như thể muộn màng nhận ra mình đã nói cái gì, liền vội vàng che miệng lại. Ánh mắt cô ta chớp chớp, giống như đã làm sai chuyện gì đó: “Xin lỗi xin lỗi nha, em không cố ý đâu, chị à, chị đừng tức giận nhé.”
Kiều Nghệ: “...”
Trà xanh kém chất lượng từ đâu ra thế?
Tâm trạng của cô một lời khó nói hết, đồng thời cũng nhớ đến một chi tiết trong tiểu thuyết.
Sau khi Trình Dao và Cố Hựu Kỳ ở bên nhau, hai người cũng đến căn cứ Thủ Đô, mà Quách Tử Họa này chính là nữ phụ bia đỡ đạn của nơi này. Cô ta mến mộ Cố Hựu Kỳ không nói, còn muốn lập harem tất cả trai đẹp khắp thế giới cho bản thân, cuối cùng bởi vì tìm đường chết năm lần bảy lượt khiêu khích Trình Dao, bị nàng tính kế xử lý.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ có chút lo lắng, thân thể theo bản năng đứng chắn trước mặt Người đẹp ốm yếu.
Chẳng lẽ người đàn bà này vừa ý Người đẹp ốm yếu rồi ư?
Đôi mắt của cô híp lại, thấy Quách Tử Họa còn duy trì dáng vẻ trà xanh làm bộ làm tịch kia, bèn chớp chớp mắt ghé vào lòng Người đẹp ốm yếu, đồng thời đưa tay ôm lấy cánh tay anh.
“Dì đó ơi, dì đang nói gì vậy ạ? Sao cháu nghe không hiểu gì hết?” Kiều Nghệ thấy mặt mày Quách Tử Họa biến sắc, đáy lòng cười thầm, tiếp tục đâm chọc thêm: “Tóc và mắt cháu không phải bị bệnh mới có, là di truyền gen tốt đẹp của mẹ cháu đấy ạ.”
Cô biết Quách Tử Họa là người đẹp nhân tạo, nói ra lời này chắc chắn là đâm đao vào tim cô ta.
Đúng như dự liệu, sắc mặt của cô ta càng khó coi hơn.
“Mày là đồ...”
Cố Hựu Kỳ biết rõ tiếp theo cô ta sẽ nhục mạ Kiều Nghệ ra sao, vội vàng ngăn lại.
“Quách Tử Họa, cô đừng quấy rối ở đây! Những người này đều là khách của anh cả tôi, nếu như bọn họ mất hứng, cha của hai người cũng đừng mong yên ổn!”
Nực cười, nếu để Quách Tử Họa thật sự phun ra những ngôn từ bẩn thỉu kia, e rằng hôm nay cô ta sẽ chết ngay tại đây!
Làm gì không làm, lại khăng khăng muốn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của Thẩm Chi Hủ sao?
Lời nói cáu kỉnh của Cố Hựu Kỳ làm cho cô ta cứng đờ tại chỗ.
Tiêu Mẫn Khang cũng nhớ đến từng chiếc máy bay trực thăng trở lại ngày hôm qua, vốn tưởng rằng là Cố Hựu Kỳ quay về, không ngờ người này còn dẫn theo khách...
Ánh mắt của gã âm thầm đánh giá Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên, rốt cuộc hai người khó nắm bắt này có thân phận gì. Sau đó, Tiêu Mẫn Khang kéo Quách Tử Họa còn muốn ầm ĩ qua, bịt miệng cô ta lại rồi đùn đẩy nhau rời đi.
Cố Hựu Kỳ thấy thế thì thở ra một hơi.
Vào lúc này, Kiều Nghệ cũng cười tủm tỉm: “Chậc, diễm phúc của Đại đội trưởng Cố của chúng ta không tệ à nha?”
Anh ta lập tức trợn trắng mắt nhìn cô: “Diễm phúc này đưa cho em, em có cần không hả?”
Thấy dáng vẻ của anh ta như thế, đoàn người Kiều Nghệ đều không phúc hậu mà bật cười.
Bọn họ thật sự không dám nhận diễm phúc như vậy đâu.
Không có kẻ mù mắt làm phiền, mấy người Kiều Nghệ ăn ăn uống uống ở phố thương mại. Mọi người ăn đến khi bụng thật sự không chứa nổi nữa mới trở về nơi ở.
Trên đường quay về, Cố Hựu Kỳ nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và anh cả, anh ta do dự một hồi mới chầm chậm mở miệng: “Chi Hủ, Sở Thiên, tiếp theo hai người có kế hoạch gì?”
“Kế hoạch gì cơ?” Sở Thiên kìm nén ý nghĩ muốn xoa bụng, ngước mắt liếc Cố Hựu Kỳ.
“Căn cứ Thần Quyến bị tiêu diệt rồi, tiếp theo hai người muốn trở về nơi ở của riêng mình sao?” Cố Hựu Kỳ dừng lại chốc lát: “Sở Thiên, anh phải về hang Tiêu Tiền à?”
Sở Thiên sửng sốt, hoàn toàn quên mất chuyện mình vẫn là người đứng đầu thứ nhất của hang Tiêu Tiền này. Gã ở lang thang bên ngoài lâu quá, cũng không biết Ôn Khang quản lý hang Tiêu Tiền ra sao rồi, cũng nên trở về xem xem.
Nghĩ như vậy, Sở Thiên bắt gặp vẻ mịt mờ không thôi nơi đáy mắt của Cố Hựu Kỳ, trong lòng cũng khó tránh khỏi dâng lên cảm giác thương cảm “trên đời không có bữa tiệc nào không tàn”.