Chương 779: Căn cứ Thủ Đô (9)
“Ừ, tôi phải về hang Tiêu Tiền.”
Hang Tiêu Tiền do một tay gã gây dựng nên, không thể mặc kệ không quan tâm được.
Lồng ngực Cố Hựu Kỳ cảm thấy ngột ngạt, anh ta quay lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ vẫn luôn không nói gì.
“Chi Hủ, anh thì sao?”
Thẩm Chi Hủ nghe vậy thì nhìn sang Kiều Nghệ dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc vào gò má cô: “Chỗ tôi còn cất giữ vật tư của mấy người Sở Thiên, tiếp đó hẳn sẽ đến căn cứ Đông Nam và hang Tiêu Tiền với bọn họ, đưa vật tư qua đấy.”
Kiều Nghệ cảm giác được gò má bị chọc vào, ngước mắt lườm kẻ đầu têu.
“Giao vật tư xong rồi muốn đi đâu, tôi theo Ngao Ngao.”
Ừ nhỉ!
Vấn đề này nên hỏi Kiều Nghệ mới đúng, hỏi Thẩm Chi Hủ cũng vô dụng!
Cố Hựu Kỳ bừng tỉnh vỡ lẽ, đồng thời tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.
“Tiểu Nghệ này, em thấy căn cứ Thủ Đô thế nào?”
“Rất tốt.”
“Vậy em có muốn định cư ở căn cứ Thủ Đô luôn không?”
Kiều Nghệ theo bản năng nhìn Người đẹp ốm yếu, lại thấy anh cũng đang nhìn sang tựa như đang chờ ý kiến của bản thân, cô chỉ có thể tự suy ngẫm một lúc.
Căn cứ Thủ Đô rất mạnh mẽ, mọi phương diện đều rất tốt, cộng thêm có người quen ở đây, quả thực là một nơi thích hợp để định cư. Chẳng qua là...
Cô khó xử nhíu nhíu mày: “Tình huống của chúng tôi đây, sợ rằng không tiện định cư ở đây thì phải?”
Kiều Nghệ chỉ chỉ vào mình, vừa chỉ hổ mẹ và cây non mini.
Căn cứ Thủ Đô người đông ăn nói hỗn tạp, nói không chừng ngày nào đó bọn họ sẽ bị mấy kẻ không có mắt để ý đến. Với thực lực của mọi người đương nhiên không sợ người khác đến khiêu khích, có điều nhiều lần cũng sẽ rất phiền phức.
Cố Hựu Kỳ cũng biết Kiều Nghệ có ý gì, phiền muộn thở dài một hơi.
Cô thấy thế, trong lòng cũng có chút không nỡ, tuy nhiên cô vẫn xốc lại tinh thần, nói: “Anh đừng buồn mà, có cơ hội chúng tôi sẽ lại đến căn cứ Thủ Đô.”
Có lẽ, đối với người khác mà nói, chia tay là đồng nghĩa với việc mãi mãi sẽ không gặp lại. Song những người có mặt ở đây đều không phải hạng người bình thường, sau này chắc chắn vẫn có thể gặp lại nhau.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng nghĩ đến điều này, nỗi rầu rĩ khi sắp chia tách đã tiêu tan không ít.
“Tiểu Nghệ nói không sai, nhớ giữ lại điện thoại vệ tinh tôi đưa cho mọi người, thi thoảng vẫn có thể liên lạc với nhau.”
“Ừ.”
“Phải rồi, Tiểu Nghệ ơi, nếu các em muốn định cư ở nơi nào, nhớ nói một với với anh, có thời gian anh sẽ đến tìm mọi người.” Cố Hựu Kỳ cười nói.
“Nhất định nhất định.”
Mấy người nhìn nhau bật cười.
...
“Cả nhà” trở về biệt thự, cây non mini đã nôn nóng biến trở về hình người, tùy tiện mặt áo phông rộng thùng thình lên, đôi mắt màu nâu long lanh ướt át nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ mong chờ.
Kiều Nghệ phì cười, vỗ vỗ cánh tay của Người đẹp ốm yếu, bảo anh mau lấy đồ ăn ra.
Thẩm Chi Hủ vung tay lên, đồ ăn mua ở phố thương mại hôm nay lập tức xuất hiện trên bàn trà nhỏ. Cây non mini chỉ nhìn thôi, ánh mắt cũng sắp xanh lè rồi.
“Tiểu Thụ, cưng lau miệng đi, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi kìa.”
Cây non mini theo bản năng giơ tay lên lau khóe miệng, lại không thấy có nước miếng. Bấy giờ nó mới nhận ra hổ trắng nhỏ trêu chọc mình, nhất thời giận dữ trợn mắt nhìn cô.
“Xấu xa!”
“Đâu có?” Kiều Nghệ vô tội chớp chớp mắt: “Nếu như chờ chút nữa, nước miếng của Tiểu Thụ cưng sẽ thật sự chảy xuống đấy.”
Trong thoáng chốc, cây non mini cũng không phân biệt rõ lời của hổ trắng nhỏ là thật hay giả. Nó ngờ vực nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cuối cùng từ bỏ.
Bỏ đi, vẫn là ăn đồ ăn quan trọng hơn!
Nó vụng về bước đến mép bàn, đầu tiên là cầm một ly nước ép lê tươi uống ừng ực mấy ngụm. Cảm nhận được vị nước ép ngọt ngào lan tỏa trên nụ vị giác, nó hạnh phúc đến mức ánh mắt cũng híp cả lại.
Tiếp theo, cây non mini vươn tay mở hộp đựng mì trộn tương ra, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo tinh xảo tràn đầy vẻ nghiêm túc, ai không biết còn tưởng rằng nó đang làm chuyện nghiêm túc gì cơ đấy.
Kiều Nghệ không khỏi buồn cười, liếc thấy hổ mẹ đang nhìn chăm chú vào cây non mini không biết đang suy nghĩ gì, bèn lấy quần áo của hổ mẹ trong tủ treo quần áo ra rồi bảo nó đi theo mình vào nhà tắm.
Năm phút sau, hổ mẹ hóa thành hình người lại ăn mặc gọn gàng và Kiều Nghệ một trước một sau ra khỏi nhà tắm.
Dáng vẻ vừa lạnh lùng lại xinh đẹp không thể tả kia, cho dù cô đã thấy nhiều rồi, có điều vẫn mất hồn trong chốc lát.
“Mama muốn ăn món gì ạ?”
Hổ mẹ chỉ vào mì trộn tương.
Kiều Nghệ hiểu ý, chủ động mở hộp ra cho hổ mẹ, sau đó đưa đũa tới.
Lúc cầm đũa, cô còn nhìn sang cây non mini, phát hiện nó vẫn không biết dùng đũa, mà đang cầm một cái nĩa nhỏ.
“Anh đưa cho nó đấy.” Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh bất đắc dĩ nhún vai.
“... Được rồi.”
Lúc này đây, hổ mẹ đã cầm đũa lên ưu nhã ăn mì trộn tương. Bên kia cây non mini đang ăn rất vội vàng, gò má trắng nõn cũng dính một ít nước tương. Kiều Nghệ nhẫn nhịn suy nghĩ lau mặt cho nó, mở miệng trêu chọc: “Sao Tiểu Thụ lại không học dùng đũa?”
“Xem mama của chị đi, dùng đũa còn trôi chảy hơn cưng dùng nĩa nhiều.”
Cây non mini đang đắm chìm trong sự ngon lành của mì trộn tương, cũng chẳng hề chú ý hổ trắng nhỏ đang nói cái gì.
Kiều Nghệ thấy vậy thì buồn cười lắc lắc đầu.
“Người đẹp ốm yếu này, anh có muốn ăn thêm một chút nữa không?”
Thẩm Chi Hủ xua tay nói không muốn.
“Thế cũng được.” Bản thân cô cũng cảm thấy đói bụng khi thấy bọn họ ăn, bèn lấy vịt cắt xẻo muối tiêu ở bên cạnh anh ăn cho đã ghiền.
Kiều Nghệ ăn được một hồi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt thích ý thoáng phai nhạt đi. Cô ngước mắt nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, phát hiện đối phương đang xem bản đồ liền gọi anh một tiếng.
“Người đẹp ốm yếu ơi.”
“Sao thế?”
“Em nhớ ra một chuyện!”
“Chuyện gì?”
“Em nhớ ra trong tiểu thuyết có một tình tiết liên quan đến căn cứ Thủ Đô!”