Chương 782: Căn cứ Thủ Đô (12)
Trong lúc cô đang ngờ vực, hổ mẹ đã bước từng bước về phía hai con hổ kia.
Kiều Nghệ sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy cổ hổ mẹ.
“Mama, mẹ làm gì đó?”
Hổ mẹ hơi bình tĩnh lại khi nghe thấy giọng nói của nhóc con.
Nó là một con hổ chính gốc, có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, lúc này đây trông thấy hai con hổ xa lạ, thái độ thù địch tự nhiên dâng lên.
Trên thực tế, lúc hai con hổ đối diện thấy hổ mẹ, chúng nó cũng phản ứng y hệt. Chẳng qua là bởi vì thực lực của hai con không sánh bằng con hổ trắng trước mặt, cho nên không tùy tiện hành động.
“A Đại, A Nhị, bọn mi đừng hấp tấp!”
Đột nhiên, một giọng nói lo lắng của đàn ông vang lên.
Kiều Nghệ và hổ mẹ không khỏi nhìn sang, trông thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang vội vàng chạy đến trước mặt hai con hổ kia. Phản ứng đầu tiên của anh ta là trợn mắt nhìn chúng nó, bị cả hai con hổ khinh thường nhìn lại thì ngượng ngập cười cười. Kế đó, anh ta quay lại nhìn mấy người Kiều Nghệ, lúc bắt gặp hổ mẹ, ánh mắt đen láy bất chợt sáng lên.
“Hổ trắng đẹp quá!” Anh ta kêu lên.
Lỗ tai hổ mẹ giật giật, chẳng thèm nhìn người đàn ông dù chỉ một lần, đôi mắt hổ màu xanh nhạt nhìn chòng chọc vào hai con hổ to lớn màu vàng nâu ở sau lưng anh ta.
Người đàn ông trẻ tuổi rõ ràng đã quen với việc này, không để ý lắm, mà nở nụ cười với Kiều Nghệ.
“Con hổ trắng lớn này là em nuôi đúng không? Nuôi tốt quá đi, lông trên người bóng mượt sáng loáng.” Anh ta mỉm cười: “Đúng rồi, anh tên là Chu Hạ, hai con hổ sau lưng anh là do anh chăm sóc lúc làm việc ở công viên động vật hoang dã.”
Hóa ra là con sen à...
Kiều Nghệ bừng tỉnh vỡ lẽ, lại nhìn kỹ hai con hổ lớn sau lưng Chu Hạ. Vào lúc này, mặc dù chúng nó vẫn còn cảnh giác với hổ mẹ, chỉ có điều đã tốt hơn bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi rất nhiều.
“Tôi là Kiều Nghệ.” Nói xong, cô lại không nhịn được quan sát hai con hổ lớn kia: “Ừm... Chúng nó không phải là một đực một cái đấy chứ?”
“Hở? Sao em biết được?” Chu Hạ vui mừng, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.
“... Tôi đoán.”
Người ta đều nói một núi không thể chứa hai con hổ, trừ khi là một đực một cái, xem ra thật đúng là như vậy.
Trong lúc Kiều Nghệ đang âm thầm suy đoán, đột nhiên nhớ đến hổ cha chưa từng gặp mặt. Nếu như hổ cha vẫn còn, chắc chắn “ông ấy” và hổ mẹ không thua kém hai con hổ trước mắt bao nhiêu nhỉ?
Tâm trạng cô bỗng dưng trượt dốc với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chu Hạ nhạy bén phát hiện cô không ổn, tưởng rằng bản thân đã nói sai chỗ nào, nhất thời có chút luống cuống.
“Em...”
“Ngao Ngao.”
Âm thanh của Chu Hạ và Thẩm Chi Hủ vang lên cùng lúc.
Hai con hổ vàng lớn vốn đã hơi buông lỏng cảnh giác thấy có thể một con thú hai chân xa lạ đến, trực giác của dã thú nói cho chúng biết người này rất nguy hiểm, bộ lông màu vàng nâu vốn đã mềm xuống lại lần nữa xù lên.
“A Đại, A Nhị!”
Con ngươi Chu Hạ con rụt nhanh chóng, vội vã ngồi xổm xuống, đưa hai cánh tay dài ra ôm lấy cổ chúng.
Thẩm Chi Hủ hờ hững nhìn lướt qua bọn chúng, sau đó cố hết sức thu lại khí tức trên người. Bấy giờ hai con hổ như đối diện với kẻ địch mạnh kia mới có chút bình tĩnh lại.
Hổ mẹ vốn tràn đầy thái độ thù địch với hai đồng loại xa lạ. Chẳng qua khi thấy thái độ của chúng nó đối với Thẩm Chi Hủ, nó bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi bản thân có chút ngu xuẩn, lại nảy sinh thái độ thù địch với đồng loại sợ thú hai chân này.
Ở trong mắt hổ mẹ, Thẩm Chi Hủ tất nhiên rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng được. Nếu có đồng loại sợ hãi anh, vậy thì bọn họ thật sự còn chưa xứng để nó có thái độ thù địch.
Nghĩ đến đây, hổ mẹ liếm liếm râu bên mép, lười biếng vẫy vẫy đuôi.
Hai con hổ lớn màu vàng nâu thức tỉnh dị năng cũng có chút ít linh trí. Chúng thấy đồng loại lông màu trắng kia không sợ thú hai chân nọ, đôi mắt hổ màu nâu nhạt lớn như cặp chuông đồng liếc nhìn lẫn nhau, sau đó con hổ rõ ràng nhỏ hơn một chút nhìn hổ mẹ rồi rống lên một tiếng khó hiểu.
Hổ mẹ nghe thấy, tựa như cũng biết nó đang ngờ vực điều gì, chỉ là nó không muốn phản ứng, mà dụi đầu vào bên hông nhóc con.
“Ngao Ngao, làm sao vậy?”
Thẩm Chi Hủ chú ý đến có người tới, lúc này mới đến xem tình hình.
“Không.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, kể lại tóm tắt những chuyện xảy ra vừa rồi.
Bấy giờ, Sở Thiên cũng tới nơi, gã trò chuyện vài câu với Chu Hạ, biết đối phương là dị năng giả mới gia nhập vào hang Tiêu Tiền. Hai con hổ lớn sau lưng kia cũng là anh ta nuôi, sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương người khác, nỗi lo lắng như mây mù bao phủ trong lòng lập tức tiêu tan.
Vừa khéo lúc này đây, gã nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, người kia ném sang một ánh mắt. Sở Thiên lập tức hiểu ý, không nói gì mà chỉ nhếch mép.
Ngày hôm qua Thẩm Chi Hủ còn đề nghị bản thân nuôi một con hổ, hôm nay gã thật sự gặp được hai con.
Vừa rồi anh ta chính là bảo mình cố gắng lấy được hai con hổ cơ đấy!
Trông gã có giống loại người cướp đi đồ yêu thích của người khác không hả?
Với lại, hai con hổ lớn màu vàng nâu này còn không xinh đẹp bằng dáng vẻ hổ trắng của Kiều Nghệ đâu...
Sở Thiên buồn bực suy nghĩ.
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh, Chu Hạ cũng đi cùng với bọn họ trở về hang Tiêu Tiền.
Trên đường trở về, Kiều Nghệ nghiêng đầu nhìn hổ mẹ nhắm mắt nghỉ ngơi trên đệm. Cô mím mím môi khi bất chợt nhớ đến hình ảnh thân thiết của A Đại và A Nhị, trong lòng có chút khó chịu.
“Ngao Ngao, em sao thế?”
Cô lắc đầu, im lặng một lúc lại không nhịn được thấp giọng nói với Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu này, chúng ta ở lại hang Tiêu Tiền mấy ngày rồi đi thành phố Lang được không?”
Bàn tay cầm vô lăng của Thẩm Chi Hủ thoáng khựng lại, khóe mắt trông thấy bạn gái nhỏ hơi cắn môi dưới, anh cũng không hỏi gì mà thoải mái đồng ý: “Được.”
Kiều Nghệ vui mừng, lại lén lén lút lút liếc nhìn hổ mẹ, thấy bà ấy dường như đang để ý đến tình hình của cả hai bên này, đáy lòng buông lỏng một chút. Song khi cô nghĩ đến chuyến đi đến thành phố Lang lần này, vẫn vô thức nhíu chặt chân mày.