Chương 781: Căn cứ Thủ Đô (11)
Chẳng bao lâu sau, máy bay trực thăng cất cánh, đám người Cố Hựu Kỳ đứng tại chỗ nhìn nó biến thành chấm đen nhỏ, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Anh ta đứng tại chỗ không nhúc nhích hồi lâu, nhớ đến cuộc trò chuyện với Thẩm Chi Hủ tối hôm qua, đáy mắt thoáng lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Rồng có vảy ngược, bị chạm vào ắt sẽ phẫn nộ.
Người nhà chính là vảy ngược của anh ta!
...
Máy bay trực thăng cất cánh ở căn cứ Thủ Đô phải bay ít nhất năm tiếng mới đến căn cứ Đông Nam. Trong quá trình này, đoàn người còn gặp phải đợt tấn công từ chim biến dị ở trên không, may mà đều có sếp lớn trấn giữ nên chuyến này cũng xem như là có sợ mà không có nguy.
Đến căn cứ Đông Nam rồi, Thẩm Chi Hủ lấy vật tư thuộc về đội ngũ Ninh Tuyết và Kha Hán ra, sau khi giao công việc ngoại giao cho Sở Thiên, anh đứng yên lặng bên cạnh Kiều Nghệ làm một người vô hình.
Sở Thiên vừa buồn cười vừa không còn cách nào, chỉ có thể trò chuyện một hồi lâu với hai vị căn cứ trưởng của căn cứ Đông Nam. Đoàn người từ chối khéo ý tốt nghỉ ngơi một ngày tại căn cứ mà vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này.
Hôm nay, phi công điều khiển máy bay trực thăng đã lái liên tục mấy giờ, cộng thêm Sở Thiên nôn nóng muốn trở về hang Tiêu Tiền, vì thế mọi người tùy tiện tìm một nơi xem như là an toàn để nghỉ ngơi qua đêm.
Nhân lúc trời còn chưa tối, Kiều Nghệ biến thành dáng vẻ hổ trắng đi theo hổ mẹ ra ngoài tản bộ, tùy ý xem xem lân cận có con mồi không. Bọn họ đi săn một hai con trở lại là có thể được bữa ăn ngon.
Sở Thiên thấy hai con hổ trắng một trước một sau rời đi, khát vọng nơi đáy mắt cũng sắp biến thành thực chất.
Gã suy nghĩ một lúc, sau đó đi tới bên cạnh Thẩm Chi Hủ đang gói sủi cảo, muốn nói lại thôi.
“Anh có chuyện à?”
Người đàn ông cao lớn khỏe khoắn như Sở Thiên ngồi ngay bên cạnh, Thẩm Chi Hủ muốn phớt lờ cũng không được. Anh nhìn lướt qua gã, lạnh nhạt hỏi.
“Cái đó...”
“?”
“Tôi có thể sờ Tiểu Nghệ một chút được không?” Gã thật sự trông thấy thích quá mức rồi!
Thẩm Chi Hủ: “...”
Anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Sở Thiên, đôi môi mỏng bật ra một chữ: “Cút.”
Ngao Ngao lại không phải hổ trắng thật, tại sao lại để người đàn ông bên ngoài tùy tiện sờ được?
Sở Thiên: “Ờmmm...”
Gã biết ngay mà.
Ngay lúc gã định rời đi với tâm trạng ảm đạm, người nào đó đang gói sủi cảo bỗng nhiên lên tiếng: “Anh có thể đi hỏi Đại Bạch xem sao, xem Đại Bạch có bằng lòng cho anh sờ sờ không?”
“... Tôi thấy anh muốn tôi bị Đại Bạch cắn chết chứ gì?”
Hổ trắng lớn cực kỳ lạnh lùng, trừ Kiều Nghệ và cây non mini ra, đến bây giờ gã cũng chưa từng thấy người nào có thể đến gần nó. Bảo gã đi sờ Đại Bạch, đó quả thật là giở thói ngang ngược trên đầu hổ!
“Anh có thể tìm một con hổ về nuôi.” Thẩm Chi Hủ tốt bụng đề nghị: “Nuôi quen rồi thì anh mặc sức sờ mà.”
“... Được đó, nhưng không cần thiết.”
Nói xong, Sở Thiên không muốn nghe thêm mấy lời vô nghĩa của anh, vội vàng đứng dậy rời đi.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày lên, đáy mắt lóe lên ý cười nhỏ nhặt.
Sáng sớm hôm sau, đám người nghỉ ngơi suốt một ngày sửa soạn lên đường.
Hang Tiêu Tiền cách căn cứ Đông Nam không xa, máy bay trực thăng bay chưa đến ba tiếng đã đến ngoại ô lân cận hang Tiêu Tiền.
Máy bay trực thăng vừa hạ cánh, Kiều Nghệ đã cảm thấy hổ mẹ có chút nóng nảy. Cô không nhịn được ôm chặt cổ bà ấy, thấp giọng hỏi: “Mama, mẹ sao thế ạ?”
Hổ mẹ thoáng giãy thoát khỏi vòng tay của nhóc con, gầm lên một tiếng khiến mọi người bất ngờ.
Ngay sau đó, cách đó không xa cũng vang lên mấy tiếng hổ gầm nặng nề.
Hổ mẹ nghe xong liền nhẹ nhàng nhảy xuống ghế ngồi, nhanh chóng chạy ra khỏi máy bay trực thăng.
Con ngươi của Kiều Nghệ co rụt lại khi nhận ra lân cận có thể có hổ, vội vàng đi theo mẹ mình.
“Mama! Đợi con với!”
Cây non mini cũng bám chặt vào trên chân Kiều Nghệ, đi cùng với cô.
Sở Thiên có chút lo lắng, lại thấy Thẩm Chi Hủ cực kỳ điềm tĩnh, không nhịn được hỏi: “Anh không lo lắng à?”
“Hai con hổ ở ngoài kia không phải đối thủ của Đại Bạch.”
Đầu tiên Sở Thiên “ồ” một tiếng, sau đó mới muộn màng nhận ra đối phương nói cái gì, ánh mắt bỗng dưng mở to.
“Anh nói gì cơ? Hai con hổ sao?”
Khu vực ngoại ô này ở phụ cận hang Tiêu Tiền, lúc trước gã ở đây thì lân cận không có động vật biến dị nào. Bản thân chỉ mới rời đi chưa đầy ba tháng, đã có động vật biến dị xuất hiện rồi ư? Còn là loại động vật ăn thịt hung mãnh như hổ nữa!
Sở Thiên không khỏi bắt đầu lo âu về tình hình của hang Tiêu Tiền.
Thẩm Chi Hủ thấy gã lo sốt vó, tưởng rằng gã đang lo cho Ngao Ngao, bèn bổ sung thêm một câu: “Cấp bậc của hai con hổ kia là cấp 5, anh đừng lo.”
Sở Thiên không lên tiếng, miễn cưỡng nhếch môi xem như là đáp lại Thẩm Chi Hủ.
Bên kia, Kiều Nghệ đi theo sau lưng hổ mẹ cũng nhìn thấy hai con hổ có vóc dáng lớn hơn hổ mẹ một chút ở cách đó không xa.
Lông của chúng màu vàng nâu, toàn thân phủ đầy sọc ngang màu đen, là giống hổ thường gặp nhất.
“Rống rống!”
Hai con hổ kia vừa nhìn thấy hổ mẹ, lập tức cảnh giác cong sống lưng lên. Đôi mắt màu nâu nhạt tràn đầy vẻ hoang dã ngang ngược, như thể có chuyện gì không ổn thì chúng nó sẽ tấn công một cách hung bạo.
Thế nhưng trong mắt Kiều Nghệ, bọn chúng dường như đang kiêng dè điều gì đó, trừ tiếng gầm giống đe dọa kia ra cũng không có hành động nào đáng nói. Cô nhìn sang hổ mẹ, nó tựa như đã bị chúng nó chọc giận, bộ lông được nuôi đến bóng loáng óng ả xù lên.
Khí thế mạnh mẽ hung hãn kia không những kích thích hai con hổ ở đối diện kia xù lông lên, ngay cả Kiều Nghệ cũng bị giật mình.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy hổ mẹ như vậy.
Đây là vì sao chứ?
Chẳng lẽ như người xưa thường nói, một núi không thể chứa hai hổ ư?