Chương 785: Hổ cha (3)
Hổ mẹ không chắc chắn lắm.
Tâm trạng Kiều Nghệ dịu đi một chút, sau đó cô nói: "Vậy chúng ta đi qua xem trước nhé?”
Hổ mẹ đương nhiên là đồng ý bèn khẽ gật đầu, thấy mắt hổ con hơi ửng đỏ thì đau lòng liếm liếm má cô.
Không biết tại sao cảm xúc của hổ con lại phong phú hơn cả nó, chẳng lẽ là vì hổ con đã ở bên cạnh thú hai chân quá lâu sao?
Mà nói đi cũng phải nói lại, cảm xúc của nó cũng phong phú dần lên, nếu không làm sao nó có thể có được cảm xúc gọi là mong đợi khi nghe nói nhóc con sẽ tìm thấy nó được?
(Hổ cha: Zợ iêu muốn đến tìm tôi, vui quá đi (≧ω≦)/)
Lẩn trong đám động vật hoang dã dưới vẻ ngoài tàn phá hoang vắng của thành phố Lang là một con hổ trắng lớn dài hơn ba mét đang nằm lười biếng trên thảm cỏ vàng khô héo, nó thoải mái đắm mình dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, cái đuôi phủ đầy những sọc sáng thỉnh thoảng còn vung vẩy vì tâm trạng vui vẻ của chủ nhân.
Đột nhiên, cái mũi đen của hổ trắng lớn khẽ nhúc nhích, đôi tai hình bán nguyệt trên đỉnh đầu cứng đờ, đôi mắt nhắm hờ mở ra, hai mắt trắng bệch đáng sợ!
"Rống...”
Như thể nó cảm nhận được một vị khách không mời mà tới, con hổ trắng lớn cúi đầu cảnh giác rồi gầm lên vài lần.
Tiếng gào của của nó nặng nề mà uy nghiêm khiến những con chim xung quanh vỗ cánh hoảng loạn, chạy trốn tứ phía.
Hổ trắng lớn hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng động đó bèn thấy rất hài lòng với những gì mình đã làm, nhưng ngay sau đó, nó chợt nhận ra mùi hương lạ lẫm kia không hề bị tiếng gầm của mình dọa sợ!
Hổ trắng lớn thấy vậy thì tức giận vô cùng.
Nó đã ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy bất kỳ giống loài có mắt như mù nào dám thách thức uy quyền của nó, chẳng lẽ lại là đám thú hai chân phiền phức kia sao?
Nhưng đám đó không phải đã bị đám đàn em của mình dọa cho chạy té khói rồi à?
Con hổ trắng lớn cau mày không hài lòng bèn nhăn mũi ngửi nhẹ, chợt quyết định đi xem con nào có gan đến.
...
"Mama, mẹ có nghe thấy không? Hình như con nghe thấy tiếng hổ gầm thì phải.”
Thẩm Chi Hủ theo chỉ dẫn của hổ mẹ đi đến chỗ động vật hoang dã ở thành phố Lang, sau khi đến nơi, Kiều Nghệ phát hiện ở đây có rất ít zombie và zombie động vật nên cũng không mất công phóng tấm chắn của mình ra làm gì. Khi họ từ từ đến gần khu vực nơi hổ mẹ từng sinh sống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hổ gầm vang lên, Kiều Nghệ giật mình rồi chợt nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng bừng.
Hổ mẹ gật đầu, biểu thị nó cũng đã nghe thấy, nhớ lại hình như âm thanh trong trí nhớ của nó không giống âm thanh vừa rồi cho lắm? Cũng không biết có phải là hổ cha hay không nữa.
Nó liếm phần lông bên khóe miệng, đôi chút lo lắng không yên dần dâng lên trong cõi lòng.
"Này Người đẹp ốm yếu, anh có cảm nhận được không? Đó là một con hổ đúng chứ?"
"Đúng vậy, nó đang đến chỗ của chúng ta." Thẩm Chi Hủ do dự liếc nhìn hổ mẹ: “Nhưng anh không chắc đó có phải là bạn đời của Đại Bạch hay không nữa.”
"À, đúng rồi, lúc trước em đã từng hỏi mama rồi, hình như ở đây không chỉ có mình hai con hổ trắng là mẹ và cha sinh sống đâu.”
Con hổ đang tiến về phía bọn họ biết đâu là con hổ trắng khác.
"Người đẹp ốm yếu, con hổ kia là zombie động vật à?"
"Đúng vậy, là zombie động vật cấp 7."
"Shh...” Kiều Nghệ hít mạnh một hơi, sợ nếu lát nữa hai bên va chạm, bọn họ bị zombie hổ kia đánh cho tan xác bèn vội vàng phóng tấm chắn của mình ra.
Tấm chắn vừa xuất hiện, mùi hương của bọn họ đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Con hổ trắng lớn đang từ tốn đi về phía họ từ đằng xa chợt không thấy mùi hương kia đâu nữa, chỉ nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đột nhiên trở nên rất cáu kỉnh, bốn chân nó mạnh mẽ giang ra chạy về hướng mà mùi hương kia vừa biến mất với tốc độ kinh người.
Sao lại biến mất?
Sao lại biến mất rồi?
Nó có thể ngửi thấy rõ giống loài đến đây ngày hôm nay có pha lẫn mùi của thú hai chân nhưng trong đó lại có một mùi mang lại cho nó cảm giác rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc khiến cái đầu có phần u mê khờ khạo của nó hơi chút tỉnh táo.
Tốc độ của nó ngày càng nhanh, tiếng gió quay cuồng ở bên tai nó, một số hình ảnh rải rác bỗng xuất hiện trong tâm trí nó vào đúng lúc này!
Đó là hình ảnh hai con hổ trắng lớn đang dính vào nhau làm chuyện thân mật!
Con hổ trắng lớn có thể dễ dàng nhận ra con hổ đang bám lấy một chú hổ cái nhỏ hơn nó một chút không ai khác ngoài nó!
Hổ trắng lớn nhận ra điều này, trái tim đã chết lặng của nó chợt đập mạnh một cách kỳ diệu.
Nó không biết tại sao mình lại ở lại nơi này và không muốn rời đi, nhưng nó có một cảm giác mơ hồ rằng mình sẽ sớm nhận được câu trả lời.
Tiếng hổ gầm thét từ xa đến gần, Kiều Nghệ không khỏi nín thở.
Hổ mẹ đang nằm trên thảm cũng đứng dậy từ từ đi đến trước xe, nhìn thẳng ra ngoài kính chắn gió.
"Sắp tới rồi."
Ngay khi Thẩm Chi Hủ vừa dứt câu, một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ, sau đó, nó phanh gấp và ngừng chạy, lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy rõ sự bóng dáng của nó.
Đó là một con hổ trắng to lớn hơn hổ mẹ một chút, hai sọc ngang bao phủ toàn thân đều có màu nhạt, có phần giống với Kiều Nghệ khi biến thành hổ trắng nhưng màu lông của nó xỉn màu và nhạt hơn, khô quắt như một cục cỏ khô. Đôi mắt của nó không có xanh nhạt như Kiều Nghệ mà là màu trắng nhợt nhạt, làm nổi bật thân phận zombie động vật của nó!
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đánh giá lên xuống zombie hổ trắng rõ ràng đang rất cáu kỉnh, bọn họ cũng không để ý thấy hổ mẹ phía sau đã trợn trừng mắt ngay khi nhìn thấy zombie hổ trắng.