Chương 786: Hổ cha (4)
Sao không thấy ai hết?
Rốt cuộc là đi đâu rồi?
Zombie hổ trắng cáu kỉnh đến mức không thể chịu được, cái mũi đen của nó ngửi trái đánh phải nhưng mãi mà vẫn không ngửi thấy hơi thở khiến nó thoải mái và quen thuộc. Nó tức giận đến mức gầm lên khiến đám zombie động vật bị uy quyền của zombie hổ trắng lúc trước xua đuổi sợ hãi, rụt rè chạy về phía đại ca nhà mình.
Những con zombie động vật này không thông minh như zombie hổ, chúng cũng không biết tại sao đại ca nhà mình lại tức giận, sau khi chạy tới, chúng mở to đôi mắt trắng dã ngờ nghệch nhìn hổ trắng nhà mình.
"Rống...” Tìm cho tao! Đi tìm thú hai chân hôm nay đã xông vào đây cho tao!
Đáng tiếc là không có một ai trong đám zombie động vật hiểu được zombie hổ trắng đang muốn nói gì, tức thì còn bị khí thế hổ gầm của nó dọa tới mức run cầm cập.
Zombie hổ trắng: "..."
Nó không nói nên lời, khi nào thì mấy tên đàn em này mới thông minh được như mình nhỉ?
Zombie hổ trắng liếc mắt nhìn bọn chúng với vẻ chán ghét, cũng không trông mong đám đàn em ngu ngốc này có thể tìm được thú hai chân đã xông vào đây giúp nó, nó bèn quét cái đuôi dài buông tha cho bọn chúng.
Kết quả là đám người Kiều Nghệ lại thấy lũ zombie động vật được zombie hổ trắng gọi tới bị nó đuổi đi.
[Nó đang làm gì vậy?]
Kiều Nghệ nhìn Người đẹp ốm yếu, dùng ánh mắt để hỏi.
Thẩm Chi Hủ lắc đầu tỏ vẻ không biết, anh nhìn con zombie hổ trắng cách đó không xa, đáy mắt lóe lên ánh sáng đen.
Nếu vừa rồi anh không nhầm, con zombie hổ trắng kia thật sự có cảm xúc của con người sao?
Nó đang chê bai đám zombie động vật này sao
Thẩm Chi Hủ bắt được điểm này là biết ngay zombie hổ trắng hoàn toàn không phải là zombie động vật bình thường, nó đã học được cách tự suy nghĩ, nó cũng có cảm xúc riêng, nếu cứ thế tiếp diễn thì sau này nó sẽ là vua của thế hệ zombie động vật.
Nhưng ở kiếp trước, anh chưa từng nghe nói về vua zombie hổ trắng xuất hiện ở thành phố Lang cả, chẳng lẽ về sau nó đã bị dị năng giả giết chết?
Trong lúc Thẩm Chi Hủ đang suy nghĩ, zombie hổ trắng đã lượn vòng tại chỗ mấy lần, cái đuôi dài của nó búng mạnh liên tiếp mấy lần vì khó chịu.
Kiều Nghệ biết zombie hổ trắng này đang tìm bọn họ nên cũng không dám tùy ý phát ra âm thanh, nhưng khi nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, cô quay đầu lại nhìn hổ mẹ, lại thấy hổ mẹ đang nhìn thẳng vào con hổ trắng đứng cách đó không xa.
Trông hổ mẹ như thế này, chẳng lẽ…?
Hơi thở của Kiều Nghệ gấp gáp hơn vài lần, con zombie hổ trắng đang cáu kỉnh cách đó không xa nhạy bén phát hiện ra có gì đó không ổn, đôi mắt hổ trắng dã đột nhiên nhìn về phía bọn họ.
Nó dường như đang suy nghĩ gì đó, bước từng bước một cách ngập ngừng.
[Mama, đó có phải là hổ cha không?]
Kiều Nghệ im lặng hỏi, chỉ vào chính mình sau đó lại chỉ vào con zombie hổ trắng bên ngoài.
Hổ mẹ quay lại nhìn hổ con sau đó gật đầu khẳng định.
Lúc này, zombie hổ trắng đã chạm vào tấm chắn.
Nó không ngờ mình lại bị chặn đường, đôi mắt hổ trắng dã lóe lên vẻ bối rối.
Có chuyện gì vậy?
Zombie hổ trắng định giơ bàn chân lên xoa ót mình, lại sờ thấy một tấm chắn vô hình trước mặt, nó nhận ra điều gì đó, cả con hổ trở nên hưng phấn.
"Rống…”
Nó giơ móng vuốt sắc nhọn lên cào vào tấm chắn vô hình trước mặt.
Hổ mẹ nhìn cảnh đó cảm thấy hổ cha ngu không còn lời nào diễn tả được bèn ngoảnh mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn lại nữa.
Đồng thời, nó cũng nhớ lại quá khứ, khi hổ cha ở bên cạnh nó, hổ cha không những thích bám dính lấy nó mà còn rất hiếu động.
Hừm, có lẽ nó đã hiểu tại sao nhóc con lại ồn ào đến vậy rồi, ra là cha nào con nấy.
Zombie hổ trắng không biết hổ mẹ đang nghĩ gì, nó càng gãi càng hăng hái. Nhưng thời gian trôi qua, sau khi tấm chắn vô hình không hề bị phá vỡ, nó dần trở nên mất kiên nhẫn, bắt đầu gầm rú, xung quanh tỏa ra dị năng ánh vàng kim loại biến thành những lưỡi dao sắc bén tấn công tấm chắn vô hình.
Lưỡi dao vàng vẫn chưa vượt qua tấm chắn vô hình, nó lại tiếp tục cố gắng mà không bỏ cuộc.
Trong vòng chưa đầy vài giây, dị năng hệ kim của nó đã được phóng ra hết hơn phân nửa.
Kiều Nghệ hiện tại đã là dị năng giả cấp 8, thừa sức ngăn chặn đòn tấn công của dị năng hệ kim cấp 7, nhưng nhìn con zombie hổ trắng vẫn kiên trì kia, cô chợt thấy lúng túng. Bởi vì dị năng của cô đã bị bại lộ nên Kiều Nghệ cũng không che giấu giọng nói của mình nữa.
"Mama ơi, chúng ta nên làm sao đây?"
Giọng nói mềm mại đột nhiên vang lên, zombie hổ trắng ở bên ngoài giật mình, thân thể nó lùi lại một bước lớn, đôi mắt trắng dã cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Hổ mẹ thấy vậy, dù bất lực nhưng vẫn nhảy ra khỏi xe.
"Mama!"
Kiều Nghệ không hiểu tại sao hổ mẹ lại như vậy, cô cũng vội vàng mở cửa xuống xe.
Động tác của bọn họ bị zombie hổ trắng bên ngoài tấm chắn nghe thấy, nó lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
[Con ngoan]
[Thu dị năng về đi]
Kiều Nghệ thấy nét chữ của hổ mẹ thì có chút lo lắng: “Nhưng..."
Zombie hổ trắng đó chính là hổ cha của cô không sai, nhưng ông ấy là một zombie động vật đó, nếu thu tấm chắn về, ông ấy tấn công bọn họ thì làm sao bây giờ?
Cô không thể ra tay với hổ cha được.
[Đừng sợ]
[Ông ấy đánh không lại mẹ đâu]
Kiều Nghệ thấy hổ mẹ kiên quyết nên chỉ có thể nhìn Người đẹp ốm yếu cầu cứu.
Thẩm Chi Hủ đón nhận ánh mắt của cô, từ tốn nói: "Đừng sợ, anh có thể dịch chuyển công kích của nó đến nơi khác.”
Nếu nó lao tới, anh cũng có thể sử dụng dịch chuyển không gian.
"Ừ nhỉ! Sao em lại quên mất vậy ta!”