Chương 80
Hình như răng cô lại ngứa rồi. ⁄(⁄⁄•⁄ω⁄•⁄⁄)⁄
Kiều Nghệ không thèm suy nghĩ, hai chi sau bỗng dùng sức nhảy bật lên trên giường, kéo con gấu bông nhỏ đến trước mặt mình rồi hăng hái nhiệt tình cắn xé.
Đến khi Thẩm Chi Hủ tắm rửa bằng nước ấm sạch sẽ xong đi ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tượng hổ trắng nhỏ nằm trên giường gặm cắn cái gối.
Thẩm Chi Hủ dở khóc dở cười nhìn sợi bông đầy giường và con gấu bông nhỏ bị cắn hỏng ở một bên.
Đôi tai của hổ trắng nhỏ đang tập trung gặm cắn cái gối bỗng run lên, như nghe được âm thanh gì đó, cô dừng lại nghiêng đầu nhìn về phía phòng tắm rồi sửng sốt khi nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang tỏa ra hơi nước đứng yên lặng ở đó. Sau khi nhìn thấy ý cười trong đôi mắt anh, cái đuôi vốn đang sung sướng lắc lư qua lại bỗng cứng đơ ngay giữa không trung.
“Tôi chỉ tắm rửa một lát, em đã quậy banh chỗ này rồi á?” Thẩm Chi Hủ vừa nói vừa đi đến mép giường nhìn hổ trắng nhỏ chột dạ đến mức không dám nhìn mình, anh đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của cô: “Em sao vậy? Ngứa răng hửm?”
Kiều Nghệ nghe vậy trợn to mắt, cái đầu gật gù liên tục, hai chi trước đầy lông vịn lên cánh tay của Người đẹp ốm yếu.
“Gào gào…” Đúng đúng đúng, sao Người đẹp ốm yếu lại biết vậy? Dạo gần đây răng tôi ngứa lắm, tôi bị làm sao dzợ?
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì giơ tay kéo cằm hổ trắng nhỏ lại rồi bẻ miệng cô ra để cẩn thận quan sát thử.
“Có lẽ em sắp thay răng rồi.”
Răng nanh của hổ trắng nhỏ vẫn là răng sữa, tuy có hơi sắc bén nhưng không thể so sánh với răng nanh thật sự được.
Thay răng á?!
Kiều Nghệ đã quên sạch sẽ chuyện này, cô kinh ngạc hoảng hốt mà lui về phía sau, sau đó cô đứng không vững khiến cái mông ngồi bệt xuống giường.
Thẩm Chi Hủ không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
Kiều Nghệ khôi phục tinh thần, tức giận trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Cười cái gì mà cười, bộ trông cô buồn cười lắm sao?
Nhưng mà thế cô phải đi săn kiểu gì đây?
Chỉ nghĩ đến việc sau khi thay răng sẽ có một khoảng thời gian cô không có răng nanh để dùng, vậy sau này sao cô đi săn được đây?
Kiều Nghệ rất buồn bực, nằm bẹp xuống giường, cái đầu vùi dưới móng vuốt.
Thẩm Chi Hủ xoa xoa đầu hổ trắng nhỏ hỏi: “Em làm sao vậy?”
Kiều Nghệ không thèm phản ứng, lại cảm thấy phiền khi người ốm yếu xoa xoa đầu mình, cô nhấc móng vuốt lên ôm lấy bàn tay anh rồi há mồm cắn.
Cô không dùng nhiều sức, nhưng hàm răng lại ngứa nữa nên nhịn không được mà gặm gặm.
Thẩm Chi Hủ không cảm thấy đau nên để hổ trắng nhỏ muốn làm gì thì làm, anh nhìn chằm chằm mấy sợi lông xám trắng xen kẽ trên trán cô vài giây rồi hỏi: “Ngày thường em đều ở đây sao?”
Kiều Nghệ dừng lại nhả bàn tay Người đẹp ốm yếu ra, khi thấy bên trên dính nước dãi của mình, cô có hơi chột dạ mà dùng móng vuốt che che, sau đó mới gật đầu trả lời vấn đề của Thẩm Chi Hủ.
“Em từng đến chỗ khác chưa?”
Kiều Nghệ mơ màng ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ hiểu được, khi biết cô chưa từng đến chỗ khác ngoại trừ khu biệt thự này, tâm tư trong lòng anh khẽ nhúc nhích.
“Em có muốn ra bên ngoài xem thử không?”
Kiều Nghệ ngẩn ra.
Ý của Người đẹp ốm yếu là muốn rời khỏi đây sao? Nhưng Kiều Nghệ không muốn, cô muốn ở lại hang động chờ hổ mẹ về.
Kiều Nghệ không biết hổ mẹ đang ở đâu, nên chỉ có thể dùng biện pháp ngốc nghếch này chờ đợi nó trở về.
Có lẽ Thẩm Chi Hủ nhận ra hổ trắng nhỏ không muốn rời đi nơi này lắm, anh dịu giọng giải thích: “Chúng ta không rời khỏi đây, chỉ là ra bên ngoài xem thử thôi. Chỗ này không có vật tư có thể dùng được, chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm, sau khi tìm được thì chúng ta có thể quay về hang động.”
Trái tim Kiều Nghệ hơi xúc động, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Người đẹp ốm yếu rồi nhỏ giọng kêu lên.