Chương 809: Thôn Đường Hà (15)
Đầu tiên anh ngậm lấy môi của cô và mút một cách rất mập mờ.
Kiều Nghệ chưa từng bị anh đối xử như thế, trái tim không ngừng run rẩy, hai chân co quắp ở trên ghế salon cũng dần dần yếu ớt.
"Ưm, đừng..."
Cảm nhận được nụ hôn của anh ngày càng sâu hơn, cổ của cô không ngừng ngửa ra sau, cặp mắt mông lung thất thần nhìn trần nhà mờ tối.
Cũng không biết trải qua bao lâu nụ hôn mới kết thúc.
Thẩm Chi Hủ khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ vì nụ hôn cuồng nhiệt của người trong ngực, đôi mắt trong veo thường ngày cũng phủ kín hơi nước trông vô cùng quyến rũ, yết hầu không khỏi lăn một vòng.
"Ngao Ngao..."
Anh không nhịn được đưa tay ra, ngón tay nóng đến kinh người vuốt ve đôi môi có hơi sưng đỏ vì bị anh cắn mút, cơn dục vọng nào đó càng ngày càng mãnh liệt.
"Vâng?"
Kiều Nghệ còn đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi, một hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần. Cô nghe thấy có người đang gọi mình thì vô thức đáp lại, đôi môi hơi sưng đỏ hé mở, lộ ra hàm răng trắng nõn như đang hấp dẫn người khác.
Đương nhiên Thẩm Chi Hủ cũng không cưỡng lại được loại cám dỗ vô tình này, anh bế cô lên người mình, một tay bóp lấy vòng eo thon gọn của cô, một tay khác đè đầu của cô lại, nụ hôn nóng bỏng lại tiếp tục xâm nhập.
Kiều Nghệ hoàn toàn không thể chống cự được sự nhiệt tình của anh, thậm chí còn vô thức phối hợp với hành động của anh, để anh tiến vào sâu hơn.
Phòng khách vốn có hơi lạnh lẽo như dần nóng lên.
Một tay Kiều Nghệ nắm lấy quần áo của người đàn ông dưới người cô, một tay luồn vào mái tóc đen của anh, không nhịn được mà cầu xin.
"Không được..."
Thẩm Chi Hủ ngẩng đầu, cặp mắt đen luôn lãnh đạm giờ phút này nóng đến mức như có thể làm tan chảy lòng người.
"Ngao Ngao, gọi tên của anh."
"Chi, Chi Hủ..." Cô bị hôn đến mức toàn thân bất lực, đại não cũng không rảnh để suy nghĩ nhiều, nghe được giọng nói trầm khàn của người đàn ông, cho rằng mình ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ buông tha cho mình. Kiều Nghệ đâu ngờ rằng điều này sẽ chỉ càng khiến anh hưng phấn hơn, nóng lòng ngăn chặn bờ môi hơi hé ra của cô, bàn tay vốn đang giữ chặt cô cũng không để yên được nữa.
Kiều Nghệ chậm chạp phát hiện hành động của anh, đôi mắt có hơi trợn lên.
Mắt thấy sắp lau súng cướp cò thì một tiếng chuông chói tai vang lên không đúng lúc.
Thẩm Chi Hủ bực mình nhíu mày, không thèm để ý đến tiếng chuông phá đám đó. Có điều Kiều Nghệ lại lập tức khôi phục sự tỉnh táo dưới sự kích thích của tiếng chuông.
"Không, không thể..."
Không thể ở đây được, tại sao có thể ở chỗ này được, nếu mama và mọi người về thì phải làm sao?
"Về phòng nhé?"
Anh có vẻ như đang hỏi, nhưng thật ra đã bế người lên.
Kiều Nghệ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, vô thức ôm lấy cổ của anh.
"Đừng, còn, còn điện thoại..."
"Mặc kệ nó đi."
Ai còn muốn trả lời điện thoại vào loại thời điểm này chứ?
Chẳng qua Kiều Nghệ đã tỉnh táo lại và thẹn thùng, cô bằng lòng trao thân cho Thẩm Chi Hủ, nhưng mà... Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng!
Vì thế, cô cắn đôi môi từng được ai đó yêu thương hết mức, tâm niệm vừa động, một con hổ trắng hơn hai trăm kilôgam bỗng nhiên xuất hiện.
Thẩm Chi Hủ bất ngờ không kịp chuẩn bị, cảm thấy hai tay trĩu xuống, cả người cũng sắp bị một lực bất ngờ đè ngược lại.
Anh lập tức buông lỏng tay ra khi liếc thấy bộ lông màu trắng, gân xanh trên trán phập phồng, Thẩm Chi Hủ cắn răng nghiến lợi phun ra tên của người nào đó.
"Kiều, Nghệ!"
Kiều Nghệ nhẹ nhàng tiếp đất, sau đó nhảy lên ghế sô pha và cuộn mình thành một quả cầu bằng lông lớn, gương mặt to tròn nằm trên ghế salon đối diện với Người đẹp ốm yếu đang tức hổn hển, đôi mắt màu lam nhạt có hơi nước lượn lờ vô tội liếc nhìn anh.
"Grừ…" Em sai rồi, em xin lỗi...
Nhìn Kiều Nghệ như thế, Thẩm Chi Hủ đâu còn tức giận gì nữa, anh bóp bóp cánh tay hơi đau nhức: "Sau này không được như vậy nữa."
"Grừ…" Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý...
Cô chậm rãi cọ tới rồi đặt đầu của mình trên đùi của anh, vốn là muốn cọ cọ lấy lòng anh, nhưng sau khi phát hiện nơi nào đó không thể bỏ qua, lại lúng túng rụt đầu lại. Cô cũng sợ bị anh phát hiện mình đã thấy thứ không nên thấy, móng vuốt chỉ về phía điện thoại vệ tinh còn đang phát ra tiếng vang.
"Grừ…" Điện thoại...
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn lại, lúc này tiếng chuông điện thoại đã dừng lại.
Chỉ là vài giây sau, chuông điện thoại lại không ngừng vang lên.
Giống như nếu họ không nhận thì sẽ tiếp tục kêu mãi mãi.
Thẩm Chi Hủ tức giận đi qua, cũng không thèm nhìn là ai gọi, giọng điệu u ám: "Tốt nhất là anh có chuyện gì đó, nếu không lần sau gặp mặt tôi sẽ đánh anh!"
Cố Hựu Kỳ ở đầu bên kia điện thoại kia bỗng nhiên sửng sốt.
"Anh làm gì mà hung dữ thế? Sao giống như vã lắm ấy!"
Ha ha, chẳng phải anh đang vã lắm sao?
Thẩm Chi Hủ thấy Kiều Nghệ vểnh tai lên, rõ ràng là đã nghe được lời nói của Cố Hựu Kỳ, liếc cô một cái đầy ẩn ý.
Kiều Nghệ chột dạ, ánh mắt đảo qua đảo lại.
"Chuyện gì?"
"À, có phải anh quên lời tôi nói rồi không, sau khi các anh ổn định thì gọi điện thoại cho tôi!"
Thẩm Chi Hủ: "..."
Đúng là anh đã quên mất.
"Được thôi, quên thì quên, tôi nhớ là được rồi." Cố Hựu Kỳ lầu bầu một tiếng: "Bây giờ các anh đang ở đâu? Tìm được chỗ dừng chân chưa?"
"Thôn Đường Hà."
"Cái gì?" Cố Hựu Kỳ chưa từng nghe tới nơi này, ngu ngơ mất mấy giây: "Đó là nơi nào? Sao các anh lại vào trong thôn?"
"Nói ra dài lắm." Thẩm Chi Hủ không muốn nói quá nhiều qua điện thoại, chỉ đơn giản nói cho Cố Hựu Kỳ biết phương hướng cụ thể của thôn Đường Hà là ở đâu.
Cố Hựu Kỳ nghe họ ở gần căn cứ Hoài Long, đột nhiên có hơi kích động.
"Căn cứ Hoài Long hả... Chờ tôi xong việc ở đây sẽ đến tìm mọi người chơi!"
Thẩm Chi Hủ không đáp lời.