Chương 815: Thế giới hai người (4)
Thẩm Chi Hủ vui mừng, niềm vui như thủy triều ùn ùn kéo đến.
Anh xoay người nằm xuống và ôm Kiều Nghệ lên trên người mình, để cô dán vào cơ thể của anh.
"Ngao Ngao, anh rất vui."
Kiều Nghệ không nói gì, mặt càng ngày càng nóng khi nghe tiếng tim đập nhanh vì quá đỗi vui mừng của anh.
Có lẽ là biết cô ngại ngùng nên Thẩm Chi Hủ cũng không nói thêm gì nữa, một tay khẽ vỗ về sống lưng cô, lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
Một lát sau, Thẩm Chi Hủ mới mở miệng: "Ngao Ngao, có muốn xem ảnh chụp trước đây của anh không?"
Kiều Nghệ lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen của anh.
"Anh có ảnh hả?"
"Ừm."
Thẩm Chi Hủ đặt cô lên giường rồi đứng dậy kéo ngăn tủ ra.
Trong chốc lát, một quyển album ảnh thật dày xuất hiện trên tay anh, anh dùng khăn lau sạch bụi trên đó, lúc này mới cầm album ảnh trở lại giường.
Anh vừa đưa tới, Kiều Nghệ vội vàng cầm lấy.
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ xẹt qua ý cười, anh ngồi phía sau ôm cô vào trong lòng mình, cùng nhau xem album ảnh.
Khi Kiều Nghệ lật album ảnh ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một bức ảnh em bé.
Đứa bé mặc quần áo rất dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất đáng yêu.
Kiều Nghệ biết đây chính là Người đẹp ốm yếu, khóe môi vô thức cong lên.
"Đáng yêu quá." Cô vừa nói vừa tiếp tục lật album ảnh.
Những bức ảnh tiếp theo đều là ảnh Thẩm Chi Hủ mặc đủ kiểu quần áo trẻ em khi còn bé.
Thẩm Chi Hủ nhìn ngắm, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, trên mặt hiện lên một vẻ bối rối hiếm thấy, vừa định ngăn cản hành động lật album ảnh tiếp theo của cô thì cô đã nhanh hơn anh một bước và lật đến trang tiếp theo.
Thẩm Chi Hủ: "..."
"Phụt, ha ha ha..."
Kiều Nghệ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Sắc mặt khó coi của Thẩm Chi Hủ lộ ra sự xấu hổ, anh vội vàng lật album ảnh đến trang tiếp theo.
Dù vậy thì Kiều Nghệ vẫn không quên được bức ảnh vừa rồi.
Khi còn bé, Người đẹp ốm yếu để trần trắng nõn nà, thân hình nhỏ nhắn bụ bẫm ngồi trong bồn tắm, vật kia giống như con sâu nhỏ mũm mĩm, dù như thế nào cô cũng không quên được.
Cô cười rồi nằm ngả ra phía sau, tựa ở trong ngực của anh.
Gân xanh trên trán Thẩm Chi Hủ phập phồng.
"Buồn cười như vậy sao?" Giọng nói của Thẩm Chi Hủ có hơi tức giận.
Kiều Nghệ nhận ra, sợ chọc giận ai đó nên vội vàng ngừng cười, nhưng ý cười nơi đáy mắt không thể tiêu tan được.
Thẩm Chi Hủ cũng có hơi hối hận, lâu lắm rồi không xem album ảnh, anh quên rằng còn có một bức ảnh khiến anh xấu hổ như thế.
Cũng may lúc này người tựa trong ngực anh đã không cười nữa, nếu không có khi anh sẽ thẹn quá thành giận mà hung hăng hôn người trong ngực một trận.
Kiều Nghệ mau chóng ngắm nghía xong Người đẹp ốm yếu thời kỳ sơ sinh, lật đến thời kỳ thiếu nhi của anh.
Chà, thì ra Người đẹp ốm yếu thời kỳ thiếu nhi đã lạnh lùng như vậy sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo với biểu cảm lạnh nhạt, nhìn chính là cậu bé lạnh lùng và đáng yêu!
Kiều Nghệ không nhịn được sờ vào cậu bé đáng yêu trong bức ảnh, sự mũm mĩm thời kỳ sơ sinh của anh vẫn chưa trút bỏ, trông mập mạp, cảm giác chắc chắn rất tuyệt!
Theo hành động lật giấy của cô, Người đẹp ốm yếu trong bức ảnh càng lúc càng lớn. Lúc cấp 2, thân hình của anh cao lên và mất đi sự mũm mĩm, cho dù mặt mày vẫn không giãn ra song vẫn có thể nhìn ra anh là một anh chàng đẹp trai.
Mãi đến khi nhìn thấy anh thời cấp 3, Kiều Nghệ reo lên: "Đây là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần nào vậy? Thật là đẹp trai."
Đúng vậy, khuôn mặt Thẩm Chi Hủ thời cấp 3 vẫn hơi non nớt, có điều ngũ quan xinh đẹp giống như là thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong manga rất thu hút người khác.
Dù đã nhìn quen gương mặt của anh nhưng Kiều Nghệ cũng vẫn kinh ngạc.
Nếu như người khác nói như vậy, có thể Thẩm Chi Hủ sẽ không vui, nhưng nếu như là Ngao Ngao...
Thôi, kệ cô đi.
Đẹp trai thì cũng không sợ cô sẽ thích gương mặt của gã đàn ông ất ơ khác.
Trong lòng Thẩm Chi Hủ tự an ủi mình như thế.
Album ảnh chỉ ghi chép đến thời cấp 3 của Người đẹp ốm yếu, sau đó là ảnh chụp chung của anh và người khác.
Không cần anh giải thích thì Kiều Nghệ cũng biết ông cụ có gương mặt dễ gần trong trong bức ảnh là ông ngoại của anh, và người phụ nữ có gương mặt dịu dàng xinh đẹp là mẹ của anh.
Nhớ lại gương mặt đẹp của Đường Thế Hằng, kết hợp với ngoại hình của mẹ Người đẹp ốm yếu trong bức ảnh, Kiều Nghệ phát hiện Người đẹp ốm yếu hoàn toàn chọn lựa những ưu điểm của họ, chẳng trách trò giỏi hơn thầy.
Đôi mắt đen của Thẩm Chi Hủ hiện lên sự hoài niệm khi nhìn thấy ảnh của người thân.
Mẹ, ông ngoại, con về rồi đây, còn dẫn theo cháu dâu và con dâu của hai người về nữa. Cô ấy là một cô gái rất tốt, hai người sẽ thích cô ấy.
Thẩm Chi Hủ chậm rãi nói ở trong lòng với ông ngoại và mẹ đang mỉm cười ấm áp trong bức ảnh.
Kiều Nghệ có hơi buồn ngủ khi xem hết ảnh chụp, che miệng ngáp một cái, tựa vào trong lồng ngực ấm áp của Người đẹp ốm yếu muốn ngủ.
"Ngủ đi, tối nay chúng ta sẽ đi tới chợ bán hạt giống."
"Được..."
Thẩm Chi Hủ cất album ảnh vào không gian rồi ôm người trong ngực cùng nhau nằm ở trên giường, cảm nhận cô chìm vào giấc ngủ trong giây lát, lực ôm cô không khỏi chặt hơn. Anh khẽ hôn nhẹ lên tóc của cô, trái tim tràn ngập cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Kiều Nghệ tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon lành nhưng vẫn còn hơi choáng váng, cô âu yếm rúc vào trong ngực Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ thức sớm hơn cô, nhìn thấy cô như vậy lại không nhịn được siết chặt thêm chút.
“Em ngủ thêm chút đi?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu: "Không phải chúng ta còn tới chợ đầu mối hạt giống sao? Còn chưa biết tình hình ở đó thế nào, mình đi sớm chút đi."
"Được."
Thẩm Chi Hủ đứng dậy, lấy nước sạch trong không gian ra cho hai người tắm rửa đơn giản rồi lên đường.
Khu dân cư họ đang ở cách chợ đầu mối hạt giống không xa lắm, cộng thêm dọc đường đi lại có lá chắn của Kiều Nghệ che lại khí tức của họ, nên chưa được nửa tiếng họ đã đến cửa chợ đầu mối hạt giống.
"Sao thế?"