Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 817 - Chương 817: Thế Giới Hai Người (6)

Chương 817: Thế giới hai người (6)
“Không gian còn chỗ sao?”

Thẩm Chi Hủ mím môi cười: “Em không phải lo chuyện không gian của anh.”

Kiều Nghệ chợt nhận ra.

Đúng rồi, sao cô lại quên không gian của người này không thể so với những dị năng giả khác được?

Nói tới đây, ngoại trừ không có linh tuyền với không thể trồng trọt được, thì hẳn là diện tích không gian của Người đẹp ốm yếu không thua kém Trình Dao đâu?

"Đang nghĩ gì đấy?"

"À, em có nói với anh là không gian của Trình Dao không phải do cô ấy thức tỉnh chưa?”

"Không phải do cô ấy thức tỉnh? Ý em là sao?" Thẩm Chi Hủ không quay đầu lại.

"Anh chưa đọc tiểu thuyết sao? Là nhân vật chính sẽ có ngọc bội này, vòng ngọc các thứ này, sau đó nhỏ máu nhận chủ, rồi sẽ trói buộc với một không gian khổng lồ." Kiều Nghệ dùng ánh mắt "Tấm chiếu mới" nhìn anh: "Trình Dao nhỏ máu nhận chủ với ngọc bội của cô ấy, sau đó có ngay một cái không gian, không gian đó không chỉ có linh tuyền mà còn có thể trồng trọt."

Trong lúc nói chuyện, Kiều Nghệ nhớ lại trước đây Người đẹp ốm yếu đã giao dịch với Trình Dao, rau cải trồng không gian ngọc bội của cô ấy ăn rất ngon.

Cô không nhịn được mà liếm môi: “Cũng không biết bây giờ Trình Dao đang ở đâu, em có hơi muốn ăn rau cải trồng trong không gian của cô ấy quá.”

Cốt truyện gốc đã bị họ làm rối tung cả lên, vốn Trình Dao với Cố Hựu Kỳ sẽ đi về phía Bắc, giờ lại không biết đã đi đâu.

Mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ hiểu rõ, chẳng trách anh cảm thấy mùi vị rau cải giao dịch với Trình Dao không giống rau cải giao dịch ở căn cứ, hóa ra là còn nguyên nhân này.

"Anh không biết, có thể về hỏi Tạ Vân Nhã một chút."

Có lẽ Tạ Vân Nhã sẽ biết tung tích của Trình Dao?

"Thôi đi." Kiều Nghệ xua tay: "Dù sao sau này chúng ta cũng có thể tự trồng rồi!"

Trồng thành công rồi thì không cần phải giao dịch với người khác, lại còn có thể tiết kiệm được rất nhiều tinh hạch nữa!

Kiều Nghị không nhịn được mà lộ ra bộ dáng hơi ham tiền của mình, chọc cho Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười.

Có động lực, Kiều Nghệ thúc giục Người đẹp ốm yếu đưa cô tới trang trại.

……

Vào một buổi chiều, họ đã đi dạo hết các trang trại ở thành phố Phù Quang.

Thấy cây ăn quả trong vườn không bị biến dị, họ thở hổn hển rồi bắt đầu cầm xẻng đào xới. Nếu không phải bọn họ chỉ có hai người, thì có lẽ vườn cây ăn quả của những trang trại này đã bị đào sạch rồi.

Trước khi rời đi, Thẩm Chi Hủ mỉm cười nhìn bộ dạng vẫn còn chưa cam lòng của Kiều Nghệ, rồi nhéo nhéo má cô một cái: “Ngày mai lại tới nữa.”

Bỗng Kiều Nghệ dừng lại, xoa xoa lấy đôi tay đã nhức mỏi của mình.

"Thôi, thôi bỏ đi... cũng phải chừa cho người khác một chút."

Cô sẽ không thừa nhận là mình mệt quá nên không muốn đào nữa!

Thẩm Chi Hủ cố nhịn cười, cũng không vạch mặt cô.

Họ quay trở lại khu dân cư cũ, họ đến nơi thì trời cũng đã tối rồi.

Về đến nhà, Thẩm Chi Hủ đã bảo Kiều Nghệ đi tắm trước, còn mình thì vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Kiều Nghệ vừa nghe vậy cả người đã nóng bừng lên, trong lòng cô vô cớ nghĩ tới không biết tối nay sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi đi tắm, cô cẩn thận kỳ cọ cả người thật kỹ, ra ngoài muộn hơn thường lệ mười phút.

Lúc cô đi ra, Thẩm Chi Hủ không biết cô còn có ý nghĩ khác nên cười trêu chọc một tiếng: “Anh còn tưởng em ngủ quên trong phòng tắm rồi.”

Đôi tai Kiều Nghệ không khỏi nóng lên, tức giận liếc anh một cái.

Anh biết cái gì? Đầu heo ngu ngốc!

Cô không muốn nói chuyện với anh nên đi thẳng đến nhà ăn, nhìn thấy món bít tết trên bàn, thế mà không hiểu sao cô lại gợi nhớ đến bữa tối dưới ánh nến, cô liếm đôi môi hơi khô khốc rồi cố ý nói: “Không lẽ còn có rượu vang đỏ sao? "

"Em uống được không?"

"Tất nhiên."

Anh đang khinh thường ai vậy, kiếp trước cô cũng uống được lắm đấy!

Có lẽ sau khi uống miếng rượu xong, gan của cô sẽ to thêm chút.

Suy cho cùng thì đây cũng là lần đầu tiên cô làm chuyện ấy, dù là ở kiếp trước hay kiếp này.

Kiều Nghệ thầm nghĩ.

Thẩm Chi Hủ hơi bất ngờ, anh lấy chai rượu trong không gian mình đã vơ vét trước đó ra, sau đó lấy hai cái ly có đế cao, bầu không khí lập tức dâng tràn.

"Em muốn uống chưa?"

"Được thôi."

Sau khi hai người ngồi xuống, Thẩm Chi Hủ tỉnh rượu trước, sau đó lại rót rượu vang đỏ vào ly đế cao rồi giơ ly lên.

Kiều Nghệ hiểu ý, cũng cầm ly lên chạm chạm nhẹ với anh.

"Cheers…"

Kiều Nghệ nhấp nhẹ một ngụm rượu vang đỏ, cô cảm thấy vị khá ngon nên uống thêm mấy hớp. Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát, thấy cô có thể uống rượu nên cũng không ngăn cản.

Bữa tối lần này khác với lần trước, hai người vẫn ngầm ăn ý với nhau nên không nói gì, trong nhà ăn yên tĩnh chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm nhau.

Thỉnh thoảng đôi mắt của hai người sẽ chạm nhau, từng đợt va chạm ái muội nhè nhẹ xuất hiện trong không khí.

Bữa tối của hai người kéo dài khoảng nửa tiếng. Ăn xong rồi, Thẩm Chi Hủ nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, nhìn Kiều Nghệ đang ngồi trong phòng khách, anh nói: “Anh đi tắm trước. "

Nói xong anh nhanh chóng bước vào phòng tắm.

Kiều Nghệ nhìn anh bước đi, đôi tay không nhịn được mà che lại khuôn mặt đamg nóng lên của mình.

Chết thật, cô sốt ruột quá!

Đôi mắt Kiều Nghệ đang đảo quanh, chợt nhìn thấy chai rượu vang đỏ chưa uống hết để trên bàn, hai mắt cô sáng lên.

Đúng rồi, uống rượu tăng can đảm!

Cô đứng dậy đi tới nhà ăn, rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Uống xong một ly, cô cảm thấy còn chưa đủ nên rót thêm ly nữa.

Trong vô thức, chai rượu vang đỏ đã bị cô uống hết, cô chớp chớp đôi mắt say khướt, loạng choạng trở lại phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.

Cho nên lúc Thẩm Chi Hủ tắm xong đi ra, thứ anh nhìn thấy chính là bộ dáng say khướt của cô.

Tim anh đập lỡ một nhịp, lập tức nhìn về phía chai rượu trên bàn ăn… Cô bạn gái nhỏ của anh uống sạch hết cả rồi.

Thẩm Chi Hủ vừa buồn cười lại vừa bất lực, anh kéo theo hơi nóng đi về phía Kiều Nghệ đang nằm liệt trên ghế sô pha.

Lúc này, chóp mũi của Kiều Nghệ đang choáng váng khẽ nhúc nhích, cô hơi cố sức mở mắt ra, nhìn thấy Người đẹp ốm yếu chỉ mặc áo choàng tắm đi tới, đôi mắt mờ mịt của cô chợt sáng lên.

 


Bình Luận (0)
Comment