Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 819 - Chương 819: Thế Giới Hai Người (8)

Chương 819: Thế giới hai người (8)
Kiều Nghệ hơi hơi nheo mắt, thấy anh thong dong bình thản cô lại khó chịu.

Cô bước tới, cố ý dùng mông đẩy người đang đánh răng ra, chiếm một khoảng không gian rộng lớn. Sau đó cô liếc nhìn người nào đó với ánh mắt đắc ý, rồi mới bắt đầu thong thả ung dung đánh răng.

Thẩm Chi Hủ cũng không tức giận mà chỉ hơi nhướng mày, muốn xem cô làm yêu kiểu gì.

Giữ cái suy nghĩ này, nên anh đánh răng rửa mặt xong cũng không rời đi ngay mà khoanh tay dựa vào tường, đôi mắt đen cười cười nhìn Kiều Nghệ.

Kiều Nghệ cũng không xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm như vậy, đánh răng rửa mặt xong là liếc nhìn người nào đó một cái.

"Anh nhìn gì đấy?"

"Nhìn coi em diễn gì tiếp."

Kiều Nghệ: "..."

A, ghét tên này thật đấy, cô muốn cắn người!

Nghĩ thế nào, hành động ngay thế đó.

Nhưng vì chênh lệch chiều cao quá lớn, Kiều Nghệ chỉ có thể vươn tay nắm lấy cổ áo ngủ của anh, kéo người xuống dưới, rồi áp đôi môi đỏ mọng có mùi bạc hà mát lạnh lên má anh, cô khẽ hé môi cắn vào má anh một cái.

“Ngao Ngao!” Giọng Thẩm Chi Hủ căng thẳng.

Nhưng có người nào đó lại rất đắc ý, thậm chí còn cố ý vươn lưỡi ái muội.

Thẩm Chi Hủ vốn cũng không có ý định làm chuyện đó vào buổi sáng. Mấy hành vi vừa rồi chỉ là chút trả thù nho nhỏ cho người nào đó "say rượu hỏng chuyện", ai ngờ gan cô lại to đến thế, còn dám tới đây để trêu chọc mình.

Có điều anh luôn không cưỡng lại được sự trêu chọc của cô, đôi mắt anh đỏ ngầu kéo người ra, trầm giọng nói một câu “Là do em bắt đầu trước”, rồi hung hăng hôn lên môi Kiều Nghệ, người vẫn đang còn chút đắc ý.

Anh dùng đôi tay to lớn của mình bóp chặt lấy eo cô, một phen nhấc cô lên bồn rửa mặt, hành động này càng khiến cho anh dễ dàng xâm chiếm hơn.

Nụ hôn này vừa mãnh liệt lại vừa cuồng nhiệt đến mức khiến Kiều Nghệ như muốn tan ra.

Không lâu sau, cô thấy đầu mình choáng váng, người cứ như là không xương mềm thành bông mịn, thậm chí cuối cùng cô còn không nhớ được mình bị bế từ phòng tắm về lại phòng ngủ như thế nào.

Khi ý thức của cô đang lơ lửng giữa tầng mây, dường như Kiều Nghệ đã nghe thấy một tiếng xé rách nào đó, cố gắng tỉnh táo lại để nhìn, song cô chỉ nhìn thấy trán người đàn ông nào đó lấm tấm mồ hôi đang cắn xé một gói nhỏ.

Kiều Nghệ thấy rõ đó là cái gì, bỗng đầu óc đang mơ màng của cô tỉnh táo lại.

"Sao anh lại có thứ này?!"

Thẩm Chi Hủ cười không nói gì, tốc độ tay cũng tăng lên, anh không cho đầu óc Kiều Nghệ quá nhiều thời gian tỉnh táo, rất nhanh sau đó đã kéo cô vào màn mây mưa.



Khi Kiều Nghệ tỉnh dậy lần nữa, người cô đang nằm trong lòng ngực của Thẩm Chi Hủ.

Tay chân cô run rẩy yếu ớt đều biểu hiện ra sáng nay họ đã làm gì.

"Em tỉnh rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa không?"

Có lẽ đã được hả dạ, nên giọng nói của người đàn ông cũng tràn đầy sự hài lòng, cũng… càng dễ nghe hơn.

Kiều Nghệ có hơi ngượng ngùng, vô thức chui vào ngực anh, có điều sau khi chạm vào bộ ngực trần của đối phương, cô mới nhận ra lúc này hai người đang trần trụi gặp nhau!

Lại nghe người đàn ông kêu lên một tiếng, Kiều Nghệ cũng không dám cử động tiếp.

Thẩm Chi Hủ chưa bao giờ ngờ rằng ham muốn của mình lại dễ dàng bị người ta khơi dậy như vậy, nhưng nghĩ đến sự buông thả sáng nay của mình và bộ dáng đáng thương của người nào đó thút tha thút thít cầu xin anh thương xót, anh đành tự nhủ mình phải kiên nhẫn.

"Sao vậy? Em khó chịu ở đâu sao?"

Vừa nói anh vừa định vén chăn lên xem, nhưng Kiều Nghệ lại sợ chết khiếp.

"Không, không phải! Em chỉ đói bụng thôi!"

Thẩm Chi Hủ hiểu ra.

Bây giờ trời đã tối nên cô có đói thì cũng bình thường.

Nghĩ như vậy, Thẩm Chi Hủ đau lòng hôn hôn lên khóe môi cô: “Anh đi nấu cơm.”

Sau đó, anh không thèm để ý đến sự trần trụi của mình mà quay người xuống giường.

"A!"

Kiều Nghệ bất ngờ nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn tuyệt đẹp, cô kêu lên vội lấy tay che mắt mình lại.

Thẩm Chi Hủ nhìn theo tiếng động, trên mi mắt lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh vừa lấy đồ ngủ mặc vào vừa nói: “Em ngại à?”

Kiều Nghệ lờ anh đi.

Thẩm Chi Hủ không nhận được câu trả lời của cô nên cũng không để tâm lắm, anh mặc quần áo xong đã rời khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Kiều Nghệ, cô sờ lên gò má nóng bừng của mình, có hơi không dám nghĩ đến chuyện sáng nay.

Mỗi một mảnh vỡ ký ức kia, lấy ra từng khoảnh khắc cũng đủ khiến cô mặt đỏ tai hồng, nhịp tim tăng nhanh.

Cô ngồi trên giường bình tĩnh lại một lúc rồi mới thay quần áo, cố gượng đôi chân mềm nhũn của mình rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.

Nhưng khi nhìn thấy bồn rửa mặt, cô lại nghĩ tới mọi chuyện là bắt đầu từ đây, khiến cô xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng, vội vàng rửa mặt rồi chạy ra ngoài.

Kiều Nghệ ra khỏi phòng ngửi thấy mùi thơm của cơm, cái bụng đã đói khát từ lâu của cô lại kêu lên từng hồi.

“Người đẹp ốm yếu, anh nấu món ngon gì thế?”

"Mấy món cơm nhà."

Kiều Nghệ rướn người tới nhìn xem, cô gật gật đầu hài lòng vì toàn là món cô thích.

"Sắp xong chưa anh?"

"Sắp rồi, em dọn chén đũa đi."

"Được thôi…"

Kiều Nghệ nghe lời anh đi bày chén đũa, không lâu sau Thẩm Chi Hủ nấu xong món cuối cùng rồi đặt lên bàn.

"Ăn được rồi"

"Vâng vâng."

Có lẽ vì đã làm việc quá sức nên bữa cơm này Kiều Nghệ ăn rất nhiều, Thẩm Chi Hủ sợ tối đến cô khó tiêu nên vội ngăn hành động múc cơm của cô lại.

Kiều Nghệ khó hiểu nhìn anh, có lẽ là vì cô không hiểu tại sao anh lại không cho cô ăn tiếp.

"Đừng ăn nhiều quá."

"Nhưng em vẫn chưa no!"

Thẩm Chi Hủ đưa tay sờ sờ bụng cô một cái: “No rồi.”

Hành động này làm cô nhớ đến lời anh nói sáng nay, anh nói bụng nhỏ cô đầy thịt nên cô không nghĩ ngợi gì mà đã hất tay anh ra.

“Không cho anh sờ!” Cô tức giận nói.

"Tại sao?"

"Ai bảo anh chê nó nhiều thịt."

“Nào có, rõ ràng là anh rất thích." Thẩm Chi Hủ cười nói: "Em quên sáng nay sao, anh là..."

"Đủ rồi, anh đừng nói nữa!"

Kiều Nghị nhớ tới sáng nay môi lưỡi anh còn lưu luyến trên đó, lúc cô vừa thay quần áo vẫn có thể nhìn thấy mấy vết đỏ ái muội trên bụng nhỏ của mình.

 


Bình Luận (0)
Comment