Chương 820: Thế giới hai người (9)
Thẩm Chi Hủ thấy cô đỏ mặt xấu hổ thì cũng ngậm miệng lại ngay.
Sau một màn này, Kiều Nghệ cũng cảm thấy bụng mình đã no nên không cố chấp đòi ăn nữa.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy dọn dẹp tàn cuộc.
Kiều Nghệ ngồi phịch xuống ghế sô pha cũng không nhúc nhích mà nhìn anh bận rộn trong bếp.
Dần dần, suy nghĩ của cô trôi đi.
Đừng thấy Người đẹp ốm yếu có hơi gầy gò nhưng thực tế anh có dáng người rất đẹp. Nhất là cánh tay kia, chưa kể những đường cong cơ bắp hoàn mỹ, còn vô cùng mạnh mẽ...
Đúng rồi, còn có những múi cơ rõ ràng kia, cảm giác thật sự rất tốt…
Khi đã bắt đầu vận động, mồ hôi sẽ chảy xuống từ cổ đến cơ bụng kia, chưa kể tới nó trông hấp dẫn đến mức nào...
A, dừng lại, dừng lại, dừng lại!
Không được tưởng tượng nữa!
Cứ nghĩ nữa thì người cô sẽ bùng cháy mất!
Đúng vậy, lúc này Kiều Nghệ không chỉ đỏ mặt mà cả người cô còn bắt đầu thấy nóng lên.
Bất cứ ai là người sáng suốt, đều có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện không đứng đắn nào đó.
Kiều Nghệ cũng sợ bị Người đẹp ốm yếu phát hiện, nên vội lê đôi chân mềm nhũn của mình vào phòng tắm rửa mặt. Dòng nước hơi lạnh tạt vào mặt cô, làm cơ thể đang nóng lên hạ nhiệt đi không ít.
Chẳng qua khi cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, mặt mày đầy vẻ xuân tình, Kiều Nghệ lại khóc không ra nước mắt.
Toi rồi, mới có một buổi sáng thôi mà sao cô lại đen tối thế này…
***
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày qua, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ không hề rời khỏi cửa nhà, mà cả ngày họ đều dính lấy nhau trong phòng ngủ.
Kiều Nghệ cũng sâu sắc cảm nhận được đàn ông đã khai trai đáng sợ đến mức nào, nhất là khứa trông có vẻ gầy yếu này, thể lực đáng sợ thật sự, mỗi khi dây dưa rồi thì người mệt cũng chỉ có mình cô mệt thôi.
Tối hôm nay, sau khi hai người làm xong việc, Thẩm Chi Hủ giúp Kiều Nghệ tắm nước nóng thoải mái rồi bế cô về giường, anh cũng theo sau ôm chặt cô vào lòng, giống như một con rồng hung ác đang bảo vệ bảo vật độc nhất vô nhị của nó.
Kiều Nghệ lười biếng, khóe mắt thoáng thấy đuôi lông mày của người nào đó dính đầy sự thỏa mãn, bèn nhịn không được nói: "Khai thật đi, anh có lén luyện tập sau lưng em không?"
Nếu không thì sao thể lực của anh còn muốn khỏe hơn cô vậy?
Cô là hổ con suốt ngày theo hổ mẹ hổ cha lên núi đấy!
Kiều Nghệ phồng má tỏ vẻ không phục.
Thẩm Chi Hủ nhướng mày, đầu ngón tay ấm áp nhẹ vuốt lấy khóe mắt hiện lên một màu đỏ nhạt quyến rũ sau tràng tình cảm mãnh liệt của cô.
“Thừa nhận thể lực của em không bằng anh khó lắm sao?” Anh cười như không cười.
Quả đấm của Kiều Nghệ cứng lại, cô hơi quay đầu đi mở đôi môi bị hôn hơi sưng đỏ ra, gào lên cắn vào cổ tay Thẩm Chi Hủ.
Hơi dùng sức thêm một chút, răng nanh sắc nhọn vẫn đang cố ý mài lướt trên da thịt anh.
Cô khống chế sức lực rất tốt, để Thẩm Chi Hủ không cảm thấy đau đớn song vẫn có thể bộc lộ sự tức giận của mình.
Nào ngờ Thẩm Chi Hủ lại cho rằng hành động này là đang trêu chọc mình, anh cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình lên môi cô, lời nói quyến rũ chìm vào giữa môi răng của họ.
"Có vẻ như thể lực của Ngao Ngao rất tốt, vậy mình làm lần nữa đi."
Kiều Nghệ: "!!!"
Cô thầm nghĩ muốn từ chối, nhưng sau ba ngày “giao lưu sâu”. Người đẹp ốm yếu đã thành thạo việc đó nên cô không thể từ chối mà cũng không từ chối được, thế nên đành nằm yên hưởng thụ.
…
"Ưm…"
Sáng sớm tỉnh lại, Kiều Nghệ phát hiện trên giường chỉ còn lại mình cô, vô thức sờ vào mép giường nơi Người đẹp ốm yếu nằm, trống trơn, lạnh lẽo, không biết đã đi bao lâu rồi.
Cô ôm lấy chăn dụi dụi má vào đó.
Hai má cô đỏ hồng lên khi nhớ lại từng khoảnh khắc của đêm hôm qua.
"Chết thật, lại để Người đẹp ốm yếu như ý nữa rồi."
Nhưng Người đẹp ốm yếu giỏi chuyện đó thật...
Nếu không phải biết anh cũng là nai tơ, Kiều Nghệ thật sự nghĩ anh đã đi qua ngàn bụi hoa.
"Bíp…"
"Bíp bíp…"
"Bíp bíp bíp…"
Đúng lúc này, bỗng điện thoại vệ tinh để trên tủ đầu giường vang lên, Kiều Nghệ thu lại suy nghĩ đen tối của mình, vươn cánh tay trắng nõn như ngọc ra cầm lấy điện thoại vệ tinh.
"Alo?"
Kiều Nghệ vừa mở miệng, đầu bên kia đã vang lên một giọng nói rất quen thuộc.
"Hả? Tiểu Nghệ? Em nghe máy à? Chi Hủ đâu?"
Kiều Nghệ định nói không biết, nhưng đầu bên kia lại vội nói.
"Thôi vậy, anh ta có ở đây hay không cũng không quan trọng! Bây giờ hẳn là hai người vẫn ở thôn Đường Hà đúng không? Anh và Sở Thiên sẽ chuẩn bị cho hai người một bất ngờ!"
Bất ngờ?
Kiều Nghệ không cần tốn công sức cũng đoán được bất ngờ mà Cố Hựu Kỳ nói là gì.
"Anh với Sở Thiên muốn tới đây?"
"Hả? Tiểu Nghệ, sao em biết vậy?!" Giọng nói của Cố Hựu Kỳ đầy vẻ ngạc nhiên.
Kiều Nghệ: "..."
Bộ cái này khó đoán lắm hả?
Cô nhìn lên trần nhà ố vàng mà không nói gì.
"Tiểu Nghệ? Sao em không nói chuyện nữa rồi?" Cố Hựu Kỳ nóng lòng không chờ cô trả lời, lại hỏi thêm một câu.
“Đây.” Kiều Nghệ lười biếng trở mình: “Các người định khi nào tới?"
"Hôm nay!"
"Nhanh vậy à?"
"Nhanh vậy không tốt sao?" Giọng của Cố Hựu Kỳ có hơi cà lơ phất phơ.
"Nhưng em và Người đẹp ốm yếu không ở thôn Đường Hà."
"Cái gì? Không ở thôn Đường Hà?! Vậy hai người đi đâu?"
Cố Hựu Kỳ kêu lên có hơi lớn tiếng, khiến Kiều Nghệ sợ tới mức vội đưa điện thoại vệ tinh ra xa một chút.
“Em với Người đẹp ốm yếu đang ở thành phố Phù Quang, mấy ngày nữa sẽ quay lại.”
Kiều Nghệ cũng tính sơ sơ chút rồi, cũng không biết sau khi khai trai rồi người nào đó có vui lòng về sớm như vậy không.
"Thành phố Phù Quang? Hai người đến thành Phù Quang làm gì?" Cố Hựu Kỳ sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ xem thành phố Phù Quang có gì hấp dẫn họ.
“Thành phố Phù Quang là thành phố Người đẹp ốm yếu đã ở lâu năm rồi, lần này tụi em tới đây coi như là đi dạo thăm chốn cũ thôi.”
Tiện thể kiếm chút đồ mang về thôn Đường Hà.
"Ra là vậy." Cố Hựu Kỳ sờ sờ vết sẹo trên xương mày, anh ta không biết Thẩm Chi Hủ là người thành phố Phù Quang: "Vậy kế hoạch của anh với Sở Thiên cũng không đổi, tụi anh đến thôn Đường Hà trước đây."