Chương 828: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (5)
Anh không phải là người cố chấp không chịu thay đổi, cũng không có ngôi vị hoàng đế cần phải thừa kế, nên có cũng được mà không có cũng chả sao.
Nếu như sự xuất hiện của đứa trẻ khiến Ngao Ngao sợ hãi, vậy thì anh tình nguyện từ bỏ nó.
Không ngờ khi anh vừa nói xong, người trong ngực bắt đầu giãy giụa.
“Anh có ý gì? Có phải anh không thích nhóc con không?”
Kiều Nghệ trừng mắt nhìn anh, hai mắt đỏ lên vì bức xúc.
“Anh không có.” Thẩm Chi Hủ vội vàng lắc đầu, trên gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ hốt hoảng hiếm có: ”Anh chỉ không muốn em lo lắng sợ hãi mà thôi.”
Cảm xúc vốn dĩ có hơi kích động đã được trấn an, Kiều Nghệ khịt mũi, lại xoa xoa bụng.
“Em muốn sinh chúng ra, dù chúng là người, hổ con hay quái vật.”
Cô cúi đầu xuống nhìn bụng mình.
Có lẽ là vì đang mang thai, nên vẻ mặt của cô lúc này tràn đầy tình mẫu tử.
“Đều nghe theo em hết.” Thẩm Chi Hủ ngồi phía sau lưng Kiều Nghệ, vòng tay ôm lấy người cô, tay đặt lên bụng.
“Ừm, không phải vừa nãy Tạ Vân Nhã đã nói thai kỳ của hổ chỉ có hơn ba tháng thôi sao, bây giờ em đã mang thai hơn một tháng rồi, đợi thêm hai tháng nữa thì có thể biết được tình trạng của nhóc con đúng không?”
“Ừm.” Thẩm Chi Hủ khẽ gật đầu, đồng thời anh cũng đã nghĩ tới việc đi tìm Tạ Vân Nhã để hỏi thăm kiến thức chuyện mang thai của hổ.
Sau khi biết mình mang thai, lúc đầu Kiều Nghệ có hơi lo lắng, nhưng sau đó cô phát hiện mang thai cũng không khác lúc bình thường là bao. Từ chỗ hổ mẹ cô cũng biết được khi có thai hổ vẫn phải ưỡn bụng đi săn, cô mới từ từ thả lỏng, chưa tới một tuần lễ đã giống như không có chuyện gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, mệt mỏi thì nghỉ ngơi.
Trái lại thì Thẩm Chi Hủ càng ngày càng lo lắng, mỗi ngày đều đi kiếm Tạ Vân Nhã để tìm hiểu thêm kiến thức về thời gian mang thai của hổ, thậm chí còn không quan tâm tới ánh mắt hình viên đạn của cha hổ, thường xuyên chạy tới hỏi hổ mẹ trước đây nó mang thai Kiều Nghệ có hình dạng như thế nào.
Sau khi nhận được câu trả lời gần giống với Tạ Vân Nhã, anh không những không thả lỏng tinh thần mà còn lợi dụng không gian truyền tống của mình để dịch chuyển tới trường đại học mà Tạ Vân Nhã học trước đây ở thành phố Lang, lật xem từng kiến thức có liên quan ở trong thư viện.
Đối với lần này, Kiều Nghệ vừa cảm động vừa bất lực, cô chỉ biết khuyên anh không nên quá lo lắng, song lần nào anh cũng nghe tai trái ra tai phải, dần dần Kiều Nghệ cũng không muốn nói lý nữa, mặc kệ anh thích làm gì thì làm.
Hôm nay, Kiều Nghệ đang làm ổ ở trên ghế sô pha trong phòng khách, vui vẻ ăn đĩa trái cây mà hổ mẹ cắt, nhìn cây non mini ở bên cạnh đang đỏ mắt nhìn cô. Lúc này cô đột nhiên nổi tính xấu, cố ý làm chậm động tác đút hoa quả vào trong miệng, cảm giác được hàm răng cắn vào thịt quả, nước ngọt trào ra ngoài, cô hạnh phúc nheo mắt lại.
“Ôi, ngọt quá!”
Cây non mini: “…”
Nó hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân rằng hiện tại hổ trắng nhỏ là phụ nữ có thai, nó không nên so đo với một người phụ nữ có thai được. Tiếp đó nó lấy túi kẹo mạch nha dùng tinh hạch mua được từ chỗ của người dân thôn Đường Hà, xé mở túi đóng gói đơn sơ nhét vào trong miệng.
Ừm, hổ trắng nhỏ có trái cây để ăn thì cây cũng có kẹo ăn!
Cây chả thèm ghen tị!
Kiều Nghệ thấy cây non mini tâm trạng tốt như vậy thì đột nhiên cảm thấy tội lỗi.
Ôi, có phải cô quá đáng quá không? Cô không nên bắt nạt Tiểu Thụ như vậy.
Kiều Nghệ như vậy thì đẩy cái đĩa đựng trái cây về phía nó: “Cưng ăn không?”
Cây non mini mở to hai mắt, theo bản năng nuốt nước miếng, tâm trạng kích động nhưng vẫn từ chối: “Cây không ăn đâu, hổ trắng nhỏ ăn đi.”
“Chị không ăn hết được, chúng ta cùng ăn đi.”
Tuy là vậy, nhưng cây non mini vẫn từ chối một cách đầy khó khăn.
Kể từ khi biết hổ trắng nhỏ mang thai, cây có lén lút chạy đi hỏi thăm người dân thôn Đường Hà việc mang thai như thế nào, được biết giai đoạn đầu thai kỳ cần phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng, nếu không người lớn và đứa bé đều không đủ chất dinh dưỡng, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.
Từ đó, cây cảm thấy sợ hãi, nên không dám tranh giành thức ăn với hổ trắng nhỏ nữa, hơn nữa bởi vì mang thai, nhiều đồ ăn vặt mà bọn họ cho là món ăn ngon lại được gán mác thành thực phẩm rác rưởi, nên chỉ có thể ăn trái cây, hoặc là những món ăn ngon của thần chết cho đỡ thèm.
Nghĩ đi nghĩ lại, cây non mini vẫn cảm thấy hổ trắng nhỏ khá đáng thương, cho nên cây không thể tranh đồ ăn với hổ trắng nhỏ được.
“Hả?” Kiều Nghệ khẽ nhướng mày, đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc của Cố Hựu Kỳ.
“Chi Hủ! Tiểu Nghệ! Tiểu Thụ! Tôi tới rồi đây!”
Âm thanh trầm bổng kia khiến khóe miệng của Kiều Nghệ và cây non mini giật giật.
Đã lâu không gặp, sao Cố Hựu Kỳ vẫn cà lơ phất phơ như vậy?
Cô cố gắng kìm nén mong muốn trợn mắt, đồng thời bảo cây non mini đi mở cửa.
Cây non mini nhảy khỏi ghế sô pha, đôi chân ngắn trắng trẻo mập mạp chạy tới mở cửa.
Cây vừa mở cửa ra, khuôn mặt tươi cười của Cố Hựu Kỳ lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của Kiều Nghệ, nhưng khi nhìn thấy khoảng không ở trước mắt thì nụ cười có hơi cứng đờ.
“Ủa? Người đâu hết rồi?”
Lúc này nó không nhịn được, nhìn anh ta bằng ánh mắt xem thường.
“Tôi ở đây.”
Cố Hựu Kỳ nhìn theo tiếng nói, quả nhiên nhìn thấy cây non mini cao đến đầu gối mình.
“A! Hóa ra là Tiểu Thụ, anh đang thắc mắc cửa sao lại tự mở được.” Cố Hựu Kỳ không nhìn được quan sát cây non mini một lượt: “Có phải Tiểu Thụ lại cao hơn rồi không?”
Cây non mini khẽ hừ một tiếng, không thèm quan tâm tới anh ta, xoay người chạy lạch bạch vào phòng khách.
Sở Thiên ở phía sau Cố Hựu Kỳ, thô lỗ đẩy anh ta sang một bên, đi vào phòng trước.