Chương 830: Bé hổ siêu cute phô mai que đến đây!!! (7)
Thẩm Chi Hủ có hơi sửng sốt.
Nói thật, anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, chỉ cần là con do Ngao Ngao sinh ra cho dù là quái vật anh cũng sẽ thích. Trong khoảng thời gian này, anh đã nghiêm túc học tập, cũng không muốn cô lo lắng sợ hãi.
“Tại sao anh không trả lời? Vấn đề này rất khó trả lời sao?” Kiều Nghệ đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời của anh, nên có hơi mất hứng.
“Không.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu, đẩy lùi ghế làm việc lại gần giường bệnh, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cô: “Chỉ cần là con do Ngao Ngao sinh ra, anh đều thích.”
“Quái vật anh cũng thích à?”
“Đó cũng chính là con quái vật nhỏ của anh và Ngao Ngao.”
Lời nói này của Thẩm Chi Hủ rõ ràng là để lấy lòng Kiều Nghệ, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, mạnh dạn hôn anh.
Lúc đầu Thẩm Chi Hủ có hơi sửng sốt, rất nhanh đã đổi khách thành chủ.
Nụ hôn dịu dàng ướt át khiến hai người thả lỏng hơn, Thẩm Chi Hủ hơi lùi người ra xa, nhẹ thở hổn hển hồi phục hô hấp.
“Em ngoan ngoãn nằm xuống để anh kiểm tra tình hình của con.”
Vừa hôn xong, cánh môi Kiều Nghệ vẫn còn hồng hồng, cô trở nên ngoan ngoãn hơn, khẽ ừm một tiếng rồi nằm im.
Thẩm Chi Hủ nín thở chăm chú nhìn màn hình, chân mày lúc đầu vô thức nhíu chặt, sau đó nhìn hình ảnh hiển thị trên màn hình thì từ từ giãn ra.
“Thế nào rồi?” Kiều Nghệ bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Thẩm Chi Hủ mỉm cười nhìn cô: “Ngao Ngao có muốn đoán thử không?”
“…” Kiều Nghệ hít một hơi thật sâu: “Có phải tối nay anh lại muốn ngủ ở ghế sô pha không?”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy cô nói như vậy thì cũng không dám cười nữa: “Là hổ con.”
“Hai chân của nhóc hổ con này rất khỏe mạnh.” Thẩm Chi Hủ nói xong thì vui vẻ chỉ về phía màn hình cho Kiều Nghệ xem: “Em nhìn này, đây là đầu, đây là mắt, đây là miệng.”
Kiều Nghệ ngơ ngác nhìn màn hình, nhưng một lúc lâu vẫn không thể nhận ra thứ “đen thùi lùi” kia là mắt và miệng.
Một lúc sau, Kiều Nghệ quyết định bỏ cuộc: “Chắc chắn là hổ con chứ?”
“Chắc chắn.” Thẩm Chi Hủ nghiêm túc xem lại một lần nữa: “Ừm, dựa theo tình hình phát triển của thai nhi, chúng chắc mới được bốn sáu bốn bảy ngày.”
“Oa, đó không phải là một tháng rưỡi à?”
“Ừm, thời gian mang thai của hổ kéo dài ba tới bốn tháng, thời gian sinh nở cơ bản là từ 100 đến 110 ngày.” Thẩm Chi Hủ ngừng lại một lát, nhìn về phía đôi mắt hơi mở lớn của Kiều Nghệ: “Cho nên còn hơn năm mươi này nữa, Ngao Ngao sẽ sinh.”
Kiều Nghệ nghe xong thì cảm thấy choáng váng: “Nhanh, nhanh quá…”
Nhưng nói thật, làm hổ thật tốt, không cần phải trải qua mười tháng mang thai.
“Ừm, trong khoảng thời gian này em cần phải nghỉ ngơi thật tốt, biết không?”
Kiều Nghệ gật đầu giống như gà con mổ thóc.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, trong lòng cũng mềm nhũn, anh lau sạch gel siêu âm ở trên bụng rồi đỡ cô xuống giường.
“Chúng ta về thôi?”
“Ừm, em nghe thấy tiếng của đám Cố Hựu Kỳ ở bên ngoài cửa.”
Lúc này Thẩm Chi Hủ mới nhớ tới hai người mà anh đã hoàn toàn bỏ quên, anh ồ một tiếng rồi cẩn thận đỡ cô ra khỏi phòng khám.
Kiều Nghệ mỉm cười bất lực: “Em không có yếu ớt như vậy, lúc mẹ mang thai em vẫn còn đi săn bắt đó!”
Môi mỏng của Thẩm Chi Hủ khẽ mím lại, làm thế nào cũng không chịu nghe lời cô.
Kiều Nghệ không còn cách nào khác, đành phải nghe lời anh.
Vừa mở cửa phòng khám bệnh ra, bọn họ đã thấy Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đã đứng đợi ở bên ngoài khá lâu rồi.
Khoảnh khắc khi bọn họ nhìn thấy Kiều Nghệ, thì ánh mắt đều đổ dồn vào bụng của cô.
Thẩm Chi Hủ không thích cái nhìn của bọn họ, bá đạo chặn trước mặt Kiều Nghệ.
Sở Thiên: “…”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Bọn họ chỉ nhìn một chút, không đến mức như vậy chứ?
Sở Thiên khẽ ho một tiếng: “Sao vậy?
Thẩm Chi Hủ hờ hững gật đầu.
“Đứa trẻ là người hay hổ con?”
Cây non mini cũng đi theo bọn họ, vào lúc này đánh bạo kéo vạt áo của thần chết.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên cũng vểnh lỗ tai lên nghe.
“Là hổ con.”
Hổ mẹ lười biếng ở bên cạnh lắng nghe, đôi mắt màu làm nhạt thoáng hiện lên vẻ vui mừng, nó từ từ đi tới, dùng chóp đuôi nhẹ nhàng quét một vòng trên cái bụng bằng phẳng của cô.
“Khụ khụ khụ…”
Hai tiếng ho khan của Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đồng thời vang lên.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ ở trong mắt đối phương.
Thẩm Chi Hủ cau này, muốn nói điều gì đó, Kiều Nghệ ở trong ngực đã kéo vạt áo của anh, nhỏ giọng nói mục đích tới đây của hai người.
Anh nghe xong thì suy tư mấy giây, nói: “Lần này tôi và Ngao Ngao không thể đi thành phố Tinh La được.”
Đây là lần đầu tiên Ngao Ngao mang thai, nên anh muốn chắc chắn, anh không thể đưa cô đến một nơi nguy hiểm như thế được.
Không đợi hai người Cố Hựu Kỳ lên tiếng, Thẩm Chi Hủ nhìn về phía đám hổ trắng lớn: “Mọi người có muốn đi không? Zombie cấp 9, chiến đấu một trận nói không chừng có thể đột phá.”
Cây non mini có hơi động tâm, hổ mẹ cũng động tâm giống vậy, song nó lắc đầu, ánh mắt dừng lại ở trên bụng nhóc con.
Nó không muốn bỏ lỡ lần sinh nở của nhóc con.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, hỏi Cố Hựu Kỳ: “Nhiệm vụ lần này tiến hành trong thời gian bao lâu?”
“Nhanh thì nửa tháng, lâu thì một tháng.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, nói với hổ trắng lớn: “Còn hơn năm mươi ngày nữa mới tới thời gian sinh nở của Ngao Ngao, nếu tốc độ của mọi người nhanh thì sẽ về kịp.”
Thấy hổ mẹ có vẻ thích thú, Kiều Nghệ cũng khuyên hổ mẹ.
Hổ mẹ nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý, cây non mini cũng vui vẻ đồng ý, chưa kể tớ việc hổ cha luôn đứng ở đằng sau hổ mẹ mọi lúc.
Nhưng lần này hổ mẹ không cho hổ cha đi cùng, quyết liệt bắt nó ở lại.
Hổ cha có hơi ấm ức, bắt chước nhóc con grừ grừ làm nũng.
Nhưng mà hổ mẹ ý chí sắt đá, không cho hổ cha đi theo.
Vẫn là Kiều Nghệ không nhịn được nên đành phải nói với hổ cha rằng tình trạng của nó trước đây có thể gây náo loạn, sẽ làm người có dị năng chú ý tới, điều này gây bất lợi cho hổ mẹ thì hổ cha mới ngậm ngùi đồng ý ở lại.