Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 856 - Chương 856: Vượt Thời Gian Đến Bên Anh (6)

Chương 856: Vượt thời gian đến bên anh (6)
""Grao grao" —” Người đẹp ốm yếu, anh bị sao vậy?

Kiều Nghệ cẩn thận lấy đầu đẩy đẩy tay anh, thấy anh không hề có phản ứng nào, đôi má vốn đang ửng hồng giờ lại trắng bệch như ma, đôi môi mỏng cũng hơi khô khốc, khiến lòng cô có chút lo lắng.

Nghĩ nghĩ, cô nhảy xuống khỏi giường, ngậm một chai nước trong đống đồ trên sàn, đặt lên giường rồi dùng chân nhẹ nhàng đẩy, chai nước lăn tới trong tầm tay Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ im lặng nhìn cảnh tượng này, thế nhưng một cảm giác vô lý dâng lên trong lòng mình, hình như con hổ trắng to lớn này đang muốn lấy lòng mình.

Anh chật vật đứng dậy, khóe mắt thoáng thấy cái đuôi màu vàng nhạt kia, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, khi anh ngước mắt lên lần nữa, thì đôi mắt anh đã trở lại vẻ bình lặng như nước.

Kiều Nghệ không chú ý tới sự thay đổi rất nhỏ trong cảm xúc của anh, cô đặt cái đầu to đầy lông lên giường, mong ngóng nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy giơ tay cầm lấy chai nước chưa mở, sau đó anh chú ý đến đôi mắt xanh lam nhạt của con hổ trắng lớn dường như lóe sáng lên,hanh bối rối mấy giây, cuối cùng giơ lên cái tay còn lại ngập ngừng muốn chạm vào đầu cô.

Ư ư ư, Người đẹp ốm yếu sờ cô!

Suýt chút nữa Kiều Nghệ đã khóc vì sung sướng, sợ làm cho Người đẹp ốm yếu sợ hãi cô đành kìm nén sự vui sướng, nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của anh để lấy lòng, cái đuôi sau lưng cô cũng khẽ đung đưa vì tâm trạng vui vẻ của chỉ nhân.

“Cảm ơn."

Có vẻ đã lâu không lên tiếng nên giọng của Thẩm Chi Hủ rất khàn đặc.

Kiều Nghệ nghe xong cảm thấy đau lòng không ngớt, vội vàng dùng chân chỉ vào chai nước chưa mở.

""Grao grao" —" Người đẹp ốm yếu, uống nước đi! Mau uống nước đi!

Thẩm Chi Hủ nhìn theo ánh mắt của cô, liếc nhìn chai nước trong tay mình, anh do dự vài giây, sau đó dùng tay vặn nó ra, rồi uống vào một ngụm dưới cái nhìn của con hổ trắng lớn.

Kiều Nghệ thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới mình còn lấy đồ ăn ra, cô nhanh chóng xoay người, ngậm hết đồ ăn mang tới giường, rồi dùng chân đẩy đến trước mặt Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, bỗng anh có cảm giác kỳ lạ giống như bị một con hổ trắng lớn cho mình ăn.

""Grao grao" —" Người đẹp ốm yếu, anh ăn đi!

Biết anh nghe không hiểu, Kiều Nghệ dùng chân chỉ vào đồ ăn trên giường, ra hiệu cho anh ăn.

Đúng là anh bị cho ăn thật rồi?

Thẩm Chi Hủ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng anh đã từng trải qua càng chuyện buồn cười hơn, ví dụ như bị con hổ trắng lớn cứu, thì bị con hổ trắng lớn cho ăn còn có gì kỳ lạ nữa?

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ có phần yên tâm, với tay lấy chiếc bánh quy nén trên giường, xé vỏ bánh ra, đang định nhét một miếng bánh quy nén vào miệng, thì khóe mắt thoáng thấy con hổ trắng lớn đang nhìn anh với ánh mắt nóng rực, anh do dự một lúc, cái bánh quy sắp nhét vào miệng đã chuyển hướng sang cho hổ trắng lớn.

"Mi muốn ăn sao?"

Đầu Kiều Nghệ lập tức lắc lư như trống bỏi.

""Grao grao" —" Em không ăn đâu, Người đẹp ốm yếu, anh ăn đi!

Bây giờ không thể giống như trước đây, những vật tư này còn không đủ cho một mình Người đẹp ốm yếu dùng, sao cô có thể dùng của Người đẹp ốm yếu được?

Sau này đói bụng thì cô sẽ đi xem xung quanh có con mồi nào không, nếu không thì đói cũng không phải vấn đề lớn.

Kiều Nghệ chậm rãi ngẫm nghĩ.

Thấy vậy, trong mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Con hổ trắng to lớn này có nhân tính...

Đột nhiên, anh nhớ tới Hà Nguyệt Liên từng nói, sau khi tận thế, một số loài động vật sẽ bị cảm nhiễm bệnh sẽ biến thành zombie động vật. Một số còn biến dị, cũng có rất nhiều động vật biến dị mang nhân tính, hẳn là con hổ trắng lớn trước mặt anh đã bị biến dị.

Có điều……

Sao nó lại cứu mình?

Thẩm Chi Hủ vừa ăn bánh quy nén vừa nghĩ đến vấn đề này.

Kiều Nghệ lặng lẽ nhìn Người đẹp ốm yếu đang ăn, nhìn thân hình gầy gò của anh, cô hạ quyết tâm phải làm cho Người đẹp ốm yếu trắng trẻo mập mạp!

Thẩm Chi Hủ thoáng thấy con hổ trắng lớn vẫn đang nhìn mình chằm chằm, anh nhấp một ngụm nước, thăm dò hỏi xem: “Mi cứu ta à?”

Hỏi xong, anh đã cảm thấy mình bị váng đầu, câu trả lời rõ ràng vậy rồi còn phải hỏi sao? Hà tất gì anh phải hỏi nhiều vậy?

Dù vậy, con hổ trắng lớn trước mặt vẫn có kiên nhẫn mà gật gật đầu.

""Grao grao" —" Đúng vậy, đúng vậy.

Thẩm Chi Hủ dừng một chút, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Mi cũng bị viện nghiên cứu bắt giữ sao?”

Các thí nghiệm cải tạo con người của Hà Nguyệt Liên cần một số lượng lớn dị năng giả và động vật biến dị, con hổ trắng lớn này xuất hiện trong phòng thí nghiệm, rất có thể cũng là bị bắt. Tuy nhiên, có lẽ bọn Hà Nguyệt Liên không ngờ rằng con hổ trắng lớn này sẽ trốn thoát, còn mang theo chuột bạch là mình đây chạy đi?

Đôi mắt của Thẩm Chi Hủ nửa nhắm nửa mở, được che bởi hàng mi mỏng dài.

Kiều Nghệ do dự một lát, không gật cũng không lắc đầu.

"Grao grao" ——" Không phải ngao, là em đột nhiên xuyên tới viện nghiên cứu...

Thẩm Chi Hủ không hiểu, chỉ tưởng rằng cô cũng bị người của viện nghiên cứu bắt, anh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi lại hỏi: “Mi là động vật biến dị đúng không?”

Lần này Kiều Nghệ nhanh chóng gật đầu.

Thẩm Chi Hủ bắt đầu cẩn quan sát cô thêm lần nữa, phát hiện cô chính là động vật biến dị đẹp nhất mà anh từng thấy, cả thân sáng bóng với những cái vằn nhạt trên nền trắng, nhìn thoáng qua là biết được nuôi nấng rất tốt.

Nghĩ đến đây, tay anh lại hơi ngứa ngáy, muốn thử chạm vào nhưng lại kìm lại, tiếp tục ăn bánh quy nén.

"Gào?"

Thấy Người đẹp ốm yếu không nói nữa, Kiều Nghệ nghiêng đầu hét lên một cách vô nghĩa.

Thẩm Chi Hủ thấy vậy, chỉ cảm thấy thật đáng yêu, cái tay cầm bánh quy nén cũng hơi ngừng lại một chút.

Lúc này Kiều Nghệ chú ý tới, suy nghĩ mấy giây, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, đồng thời cẩn thận quan sát vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu, thấy anh không có gì kỳ lạ, cô lại nằm xuống tính thử nằm lên đùi anh.

 


Bình Luận (0)
Comment