Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 857 - Chương 857: Vượt Thời Gian Đến Bên Anh (7)

Chương 857: Vượt thời gian đến bên anh (7)
Ban đầu Thẩm Chi Hủ cũng không biết hổ trắng lớn muốn làm gì, nhưng anh cảm thấy hành động cẩn thận của cô khác xa với vẻ uy phong của hổ trắng lớn trong thế giới động vật, khiến anh vô cớ muốn cười.

Rất nhanh, anh đã biết con hổ trắng lớn muốn làm gì, cô chỉ muốn gần gũi với anh thôi.

Chợt Thẩm Chi Hủ cảm thấy lòng mình mềm mại, nếu như không phải trên người cô có vằn ngang nhẹ nhàng nhắc nhở thân phận của cô, thì thật sự anh đã tưởng rằng đây là một con mèo lớn thích bám người.

Lần này Thẩm Chi Hủ không muốn nén lại ý định muốn sờ hổ của mình nữa.

Anh nhẹ nhàng giơ tay đặt lên đầu con hổ trắng lớn, chậm rãi xoa đầu nó, lại nhìn thấy đôi tai hình bán nguyệt đáng yêu thỉnh thoảng rung lên, anh không nhịn được mà xoa xoa nhẹ vài cái.

Trong suốt quá trình, Thẩm Chi Hủ đều cẩn thận quan sát con hổ trắng to lớn, thấy cô không hề bài xích mình, nên mới dần buông xuống trái tim đang treo lên của mình.

Cũng chính lúc này anh mới cảm nhận được sự bình yên đã mất từ

lâu.

Một người một hổ giữ nguyên tư thế này rất lâu, mãi đến khi tiếng ùng ục vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.

Kiều Nghệ không nhịn được, dứt khoát dùng hai móng vuốt to dày che kín mặt mình.

Hu hu hu, tại sao bụng cô lại kêu vào lúc này?

Ừm... Hình như cũng bình thường, dị năng giả tiêu hao quá nhiều dị năng, bụng sẽ rất nhanh đói.

Hôm nay cô tiêu hao nhiều dị năng như vậy, đến bây giờ mới đói đã tốt lắm rồi.

Thẩm Chi Hủ buồn cười nhìn hổ trắng lớn đang xấu hổ, nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai của cô, từ từ nói: “Em đói bụng à? Muốn ăn chút đồ ăn không?”

Anh nói xong thì đưa miếng lương khô chưa ăn đến trước mặt cô.

“Em ăn một chút nhé?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng nói.

Kiều Nghệ vụng trộm dời móng vuốt, nhìn thấy miếng lương khô để ở trước mặt mình, do dự mấy giây rồi lắc đầu.

“Em không thích à?” Mắt Thẩm Chi Hủ nhìn lương khô, lại nhìn bộ da lông bóng mượt của hổ trắng lớn, ừ, dù ăn hết lương khô cũng không thể có bộ lông tốt như vậy được, hơn nữa bản thân là loại động vật ăn thịt cỡ lớn, hổ trắng lớn có lẽ không thích đồ ăn của con người.

“Em muốn ăn thịt à?”

Thẩm Chi Hủ thấy hổ trắng lớn di chuyển hai móng vuốt lớn, đuôi mắt màu lam nhạt trong suốt nhìn mình, anh chỉ cảm thấy từng góc nhỏ trong tim đều mềm nhũn ra.

“Em cần đi ra ngoài săn bắt?”

Kiều Nghệ rõ ràng muốn đi, nhưng lại sợ mình vừa đi, Người đẹp ốm yếu sẽ trộm chạy đi mất, đến lúc đó cô biết đi đâu tìm Người đẹp ốm yếu đây?

Bỏ đi, đói một bữa cũng không phải vấn đề lớn.

Kiều Nghệ nhanh chóng lắc lư chóp đuôi mấy lần, đồng thời lắc đầu.

“Grừ grừ” Tôi không đi đâu.

“Sao thế?”

Kiều Nghệ không muốn trả lời, di chuyển tầm mắt nhìn về phía căn phòng trong góc.

Thẩm Chi Hủ hơi nhíu nhíu mày, vừa định hỏi lại, bỗng một tia sáng chợt lóe lên, đôi mắt đen tĩnh lặng sâu như giếng cổ hiện lên ý cười, tay anh khẽ bóp nhẹ lỗ tai nửa hình tròn vài cái: “Em sợ tôi chạy trốn ư?”

Anh vừa mới nói xong thì cảm nhận được cơ thể đang dựa vào người mình của hổ trắng lớn hơi cứng đờ, anh biết mình đoán đúng, đáy mắt tràn đầy ý cười.

“Em yên tâm đi, tôi sẽ không chạy trốn.”

Huống hồ, với tình trạng hiện giờ của anh thì có thể đi đâu được?

Khóe mắt của Thẩm Chi Hủ đảo qua thứ gì đó màu vàng nhạt, ý cười dưới đáy mắt cũng giảm đi.

Kiều Nghệ nghe thấy anh nói như vậy, nghi ngờ ngước mắt nhìn anh.

“Grừ grừ” Thật sao?

Mặc dù anh không nghe hiểu được ý của hổ trắng lớn, nhưng từ trong đôi mắt ngây thơ kia, Thẩm Chi Hủ vẫn đọc hiểu được, khóe môi nhẹ nhàng cong lên đưa tay xoa xoa đầu cô.

“Thật đó, tôi sẽ không bỏ chạy.”

Kiều Nghệ yên lặng nhìn Người đẹp ốm yếu một hồi lâu, xác định anh không lừa gạt mình, lúc này mới nhảy xuống giường.

“Grừ grừ” Vậy tôi đi săn bắt trước nha?

Kiều Nghệ vừa nói, vừa đi về phía cổng, nhưng cô cẩn thận đi từng bước, rõ ràng không đành lòng rời đi.

Thẩm Chi Hủ cũng không hiểu vì sao hổ trắng lớn lại dính mình như vậy, nhưng việc đó không ảnh hưởng tới việc anh có ấn tượng tốt về cô.

Lúc cô quay đầu nhìn mình một lần nữa, anh vẫy vẫy tay.

“Em cứ đi đi, tôi ở chỗ này chờ em trở về.”

Có câu nói này của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ càng yên tâm hơn, nhưng vẫn không quên yên lặng nhìn anh mấy giây, grừ grừ vài tiếng rất nghiêm túc.

“Grừ grừ” Tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại, anh nhất định phải chờ tôi trở về.

“Grừ grừ” Anh không được chạy trốn đâu nhé, nếu không tôi sẽ rất tức giận!

Thẩm Chi Hủ thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, thần sắc trên mặt anh cũng nghiêm chỉnh hơn mấy phần, gật đầu nhẹ với cô.

“Em đi đi.”

Lần này, Kiều Nghệ không còn cẩn thận đi từng bước nữa, cô mở rộng tứ chi, nhẹ nhàng chạy vội ra ngoài.

Ừm, lúc này Người đẹp ốm yếu còn non nớt hơn Người đẹp ốm yếu mà cô quen biết nữa, nhìn rất đáng yêu, ha ha ha

Kiều Nghệ vừa chạy vừa nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng lớn đang nghĩ gì, sau khi cô rời đi, một mình anh ngồi trên giường, đôi mắt rủ xuống không biết đang suy nghĩ gì, trên người tản ra hơi thở cô đơn.

Cũng không biết đã qua bao lâu, anh cử động, đi từ trên giường xuống, nhìn thấy ba lô trên mặt đất và vài vật phẩm lẻ tẻ vụn vặt, mi tâm khẽ động.

Hổ trắng lớn này vậy mà cũng lấy vật tư?

Thẩm Chi Hủ nhìn lướt sơ qua, trên mặt đất đều là đồ ăn và thức uống.

Anh không thể nhìn mặt đất bừa bộn như vậy, dứt khoát ngồi xuống nhặt tất cả đồ đạc vào trong ba lô, nhưng lúc chạm phải vỏ kim loại bên ngoài con dao găm anh dừng lại.

Mấy giây sau, anh cầm lấy con dao găm, rút vỏ bọc kim loại ra, cẩn thận dò xét độ sắc bén của lưỡi dao, cũng không biết anh nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt anh hiện lên vẻ kiên định, môi mỏng hơi tái nhợt cũng mím chặt.

Thẩm Chi Hủ kiểm tra dao găm xong thì nhìn ra phía sau lưng, chiếc đuôi to khỏe phủ đầy vảy màu vàng nhạt lọt vào trong tầm mắt của anh. Rất nhanh, trong mắt anh hiện lên vẻ chán ghét, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng.

 


Bình Luận (0)
Comment