Chương 858: Vượt thời gian đến bên anh (8)
Bàn tay không duỗi về sau, bắt lấy cái đuôi, xúc cảm lạnh lẽo ở trong lòng bàn tay khiến anh càng thêm căm ghét, tay cầm con dao găm cũng bắt đầu khua khoắng trước cái đuôi giống như đang cắt một góc.
Chỉ là phần gốc của cái đuôi kia nối liền với xương cụt của anh, anh có thể sờ đến nhưng không nhìn thấy, loại tình huống này không dễ hạ dao, anh chỉ đành đưa hai tay ra phía sau lưng, tìm tòi chỗ hạ dao.
Lúc này, Kiều Nghệ ngậm một con thỏ biến dị to lớn trở về, cô nhìn thấy Người đẹp ốm yếu đang định cắt đứt đuôi của mình. Cô kinh ngạc đến mức tâm thần chấn động, vội vàng buông con thỏ lớn đang ngậm trong miệng, hung dữ gầm lên một tiếng.
“Grào!” Người đẹp ốm yếu, anh đang làm gì vậy?
Thẩm Chi Hủ không biết hổ trắng lớn trở về lúc nào, anh bị tiếng rống hung dữ của cô làm giật nảy mình, tay khẽ run con dao găm sắc bén rơi xuống trên chiếc đuôi. Nhưng anh không ngờ tới, lớp vảy bao trùm trên chiếc đuôi rất cứng rắn, dao găm đơn giản không thể cắt được nó.
Anh tiếc nuối lắc đầu, một giây sau, một cái đầu lông lớn mượt mà chen tới, một cái đuôi quấn trên cổ tay anh, kéo tay cầm dao găm cách xa chiếc đuôi màu vàng nhạt.
Thẩm Chi Hủ hơi sững sờ, ánh mắt hướng xuống, thấy bên trong đôi mắt to tròn màu lam nhạt chứa đựng đầy sự lo lắng.
Nó… Đang lo lắng cho mình sao?
Thẩm Chi Hủ hơi buồn cười, nhưng anh phát hiện mình không cười nổi, chỉ có thể ra vẻ thoải mái mà nhún vai, nói: “Em trở về rồi sao?”
Ánh mắt lướt qua phía sau cô, anh nhìn thấy cách đó mấy bước có xác của con thỏ biến dị khổng lồ, ánh mắt anh hơi ngừng lại: “Đây là thỏ biến dị?”
Kiều Nghệ không trả lời anh, cô vẫn nhìn anh chằm chằm.
Người đẹp ốm yếu lại có suy nghĩ muốn cắt đuôi, điều này cũng giúp cô hiểu rõ một chuyện…
Kiếp trước sau khi Người đẹp ốm yếu chạy thoát khỏi viện nghiên cứu, chắc chắn đã phải tự cắt đứt đuôi của mình!
Như vậy đau đớn biết nhường nào!
Chỉ mới tưởng tượng thôi, Kiều Nghệ đã thấy rất đau lòng, đôi mắt vì khổ sở mà phủ thêm một tầng hơi nước.
Thẩm Chi Hủ nhíu mày, không hiểu sao anh lại hoảng loạn, tay chân luống cuống nói: “Em sao vậy?”
Sau khi nói xong, anh đột nhiên hiểu ra rằng mình đang khiếp sợ, còn có chút xíu cảm động, anh vội ném con dao găm xuống đất: “Tôi ném rồi, em đừng khóc.”
“Grừ grừ” Còn lâu tôi mới khóc!
Kiều Nghệ không nguyện ý thừa nhận, nhưng nước mắt vẫn thuận theo khóe mắt lăn xuống.
Cô hơi tức giận, nâng móng vuốt lên muốn lau khô nước mắt của mình.
Nhưng móng vuốt của cô không linh hoạt như bàn tay, càng lau thì nước mắt càng lan ra khắp khuôn mặt.
Kiều Nghệ: “...”
Thẩm Chi Hủ thấy thế, cố nén cười, cầm lấy móng vuốt lớn của cô: “Em đừng nhúc nhích, để tôi lau giúp em.”
Kiều Nghệ nghe lời đứng im, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ bị nhìn chăm chú như thế, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh giống như bên ngoài.
Từ trước đến bây giờ anh không phải người dễ xúc động, nhưng đối với hổ trắng lớn dính người này, cô luôn có cách để khơi dậy chút cảm xúc ít ỏi của anh.
Thẩm Chi Hủ nghĩ vậy thì ngừng lại, nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe giống như vừa mới được gột rửa của cô.
“Grừ?”
Kiều Nghệ nghiêng đầu, kêu một tiếng không có ý nghĩa.
Thẩm Chi Hủ đưa tay sờ lỗ tai của cô: “Có thể nói cho tôi biết, tại sao em lại cứu tôi không?”
Kiều Nghệ chớp mắt vài cái.
“Grừ grừ” Không cứu anh thì tôi cứu ai?
Trong lúc đi săn, cô đã cẩn thận suy nghĩ, cô xuyên qua đây, còn xuyên vào bên trong sở nghiên cứu, không phải ông trời đã sắp xếp cho cô đến cứu Người đẹp ốm yếu sao?
Nhớ đến hành động vừa rồi của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ nhăn mũi.
Ôi, Người đẹp ốm yếu của cô là một tên nhóc đáng thương.
Thẩm Chi Hủ có thể cảm nhận hổ trắng lớn đang trả lời mình, nhưng anh không nghe hiểu cô nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Dù thế nào, tôi vẫn cảm ơn em.”
Kiều Nghệ nghiêng đầu cọ xát vào lồng ngực anh, yết hầu phát ra tiếng sột soạt sột soạt mơ hồ không rõ.
Không cần cám ơn đâu, đây là chuyện tôi nên làm.
Thẩm Chi Hủ thuận thế ôm lấy cổ của cô, ánh mắt rơi vào thi thể con thỏ biến dị cách đó không xa: “Có phải mày nên ăn gì đó không?”
Kiều Nghệ gật gật đầu, chậm rãi lui lại mấy bước.
Thẩm Chi Hủ cho rằng cô đi ăn, nào ngờ cô lại đi về phía chiếc ba lô, móng vuốt to dày có chút vụng về muốn móc đồ vật từ bên trong ra.
Thấy vậy, anh nói: “Em muốn lấy cái gì? Để tôi giúp em.”
Kiều Nghệ dừng tay, dùng móng vuốt chỉ chỉ bên trong ba lô, ra hiệu anh kéo khóa ngăn bên trong.
Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, kéo khóa kéo ngăn bên trong ra, phát hiện bên trong chứa ba viên tinh hạch màu hồng.
Từ trước đến nay anh chưa từng thấy tinh hạch màu này, anh ngẩn người một giây, lấy toàn bộ chúng ra, đặt trước mặt hổ trắng lớn.
“Mày muốn cái này?”
Chỉ thấy hổ trắng lớn khẽ gật đầu, vươn móng vuốt ra, đẩy tinh hạch màu hồng đến trước mặt anh.
“Cho tôi ư?” Thẩm Chi Hủ khẽ nhíu mày, thấy hổ trắng lớn gật nhẹ đầu, anh mỉm cười đẩy tinh hạch màu hồng trở lại: “Tao là dị năng giả hệ không gian, không dùng được loại tinh hạch màu này.”
Mà lại, anh cũng không biết tinh hạch màu hồng này của tinh hạch của dị năng gì.
Nhưng mà, hổ trắng lớn hiểu tiếng người dường như không hiểu lời anh nói, lại đẩy tinh hạch màu hồng đến trước mặt anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, đang muốn nói gì đó, lại thấy ánh mắt cố chấp của cô, lời nói đều nuốt vào trong.
“Grừ grừ” Người đẹp ốm yếu, tôi biết anh rất chán ghét cái đuôi kia, nhưng biện pháp cắt đuôi kia không an toàn, nơi này không có dị năng giả hệ chữa trị có thể giúp anh trị liệu, cho nên hiện tại anh chỉ có thể hấp thu tinh hạch màu hồng.
“Grừ grừ” Chờ thêm khoảng thời gian nữa, anh chăm sóc cơ thể khỏe mạnh, tôi sẽ dẫn anh tới căn cứ Đông Nam tìm Trần Tống. Đến lúc đó có Trần Tống ở đó, dù anh cắt đứt cái đuôi, cũng không nguy hiểm tính mạng.