Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 859 - Chương 859: Vượt Thời Gian Đến Bên Anh (9)

Chương 859: Vượt thời gian đến bên anh (9)
Thẩm Chi Hủ không biết cô đang nói cái gì, nhưng anh có thể hiểu hổ trắng lớn rất muốn anh hấp thu tinh hạch màu hồng này, nhưng hấp thu tinh hạch không tương thích có thể gặp nguy hiểm bị chết vì nổ tung cơ thể, anh...

“Em muốn tôi hấp thu tinh hạch này sao?”

Kiều Nghệ gật đầu.

“Nhưng hấp thu tinh hạch không tương thích tôi có thể chết vì nổ tung cơ thể rất nguy hiểm.”

Kiều Nghệ lắc đầu.

“Grừ grừ” Hấp thu tinh hạch màu hồng này sẽ không chết!

Trước đó Trần Tống hấp thu tinh hạch màu hồng có thể biến đuôi rắn thành đùi người, nếu Người đẹp ốm yếu hấp thu, chắc chắn có thể thu lại cái đuôi không phải của loài người kia!

“... Ý của em là hấp thu tinh hạch màu hồng này không có nguy hiểm gì cả?” Thẩm Chi Hủ chần chờ một chút, thử dò hỏi cô, nhận được cái gật đầu chắc chắn của hổ trắng lớn, anh không nói nữa.

Kiều Nghệ cảm nhận được sự do dự của Người đẹp ốm yếu thì tiếp tục không ngừng cố gắng, ra sức nũng nịu tỏ vẻ dễ thương dựa vào người anh, khống chế sức lực cọ vào cánh tay của anh.

“Grừ Grừ” Người đẹp ốm yếu, anh mau hấp thu đi.

“Grừ grừ” Nhanh nào, nhanh nào.

Từ trước tới nay Thẩm Chi Hủ không biết một con hổ trắng lớn cũng biết tỏ vẻ đáng yêu nũng nịu, anh ung dung thưởng thức một hồi, dưới ánh mắt tha thiết của cô anh mới cầm lấy một viên tinh hạch màu hồng lên.

Thôi, cái mạng này của anh cũng do hổ trắng lớn cứu, thỏa mãn yêu cầu của cô cũng không phải không thể, nếu cơ thể nổ tung mà chết, anh cũng chỉ đành trách may mắn của mình không đủ.

Thẩm Chi Hủ an ủi bản thân như vậy, năm ngón tay thu thập, bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong viên tinh hạch màu hồng.

Kiều Nghệ cảm nhận được Người đẹp ốm yếu bắt đầu hấp thu tinh hạch, không làm phiền anh nữa, trái tim không khỏi nhấc lên nín thở ngưng thần chăm chú nhìn anh.

Thẩm Chi Hủ chưa từng hấp thu năng lượng trong tinh hạch, vì thế anh hơi kinh ngạc khi có một dòng nước ấm tràn từ lòng bàn tay vào khắp cơ thể anh. Hơn nữa, khi dòng nước ấm này chảy trong cơ thế lại cho anh một loại cảm giác thoải mái dễ chịu, gương mặt vô thức giãn ra.

Chẳng bao lâu, tinh hạch màu hồng nắm trong lòng bàn tay biến thành tro tàn. Khi Thẩm Chi Hủ cho rằng như vậy là kết thúc thì đột nhiên một cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể anh, anh không hề phòng bị, đau đến mức khẽ rên một tiếng.

Đây là muốn nổ tan xác mà chết sao?

Vào giờ phút như thế này, nội tâm của anh không phải hiện lên sự tuyệt vọng, mà là giải thoát.

Có lẽ chết đi như thế cũng tốt.

"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu! Anh cố chịu đựng một chút! Anh cố chịu đựng một chút!

Kiều Nghệ thấy anh đau đến sắc mặt trắng bệch, trong lòng cũng đau thắt lại, cô không dám đụng vào người anh, chỉ có thể kêu grừ grừ để di chuyển sự chú ý của anh.

Nghe được tiếng kêu của hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ cố gắng ngước mắt lên nhìn cô, anh lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi trông thấy đôi mắt màu lam nhạt đó chứa đầy lo lắng.

Anh sợ sau khi mình chết đi, con hổ trắng lớn đáng yêu và hiểu nhân tính này sẽ tự trách.

Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên một tia nghị lực khi nghĩ đến đây, anh cắn răng muốn nhịn xuống cơn đau dữ dội này. Liếc nhìn bộ lông xinh đẹp của hổ trắng lớn, anh không hề nghĩ ngợi mà duỗi hai tay ra ôm lấy, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người cô, như thể làm thế thì có thể dịu bớt cơn đau.

Khoảnh khắc Kiều Nghệ bị ôm lấy, đầu tiên cô có hơi sững sờ, sau đó cũng không dám cử động vì sợ sẽ làm cho Người đẹp ốm yếu càng khó chịu hơn.

"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, anh sao rồi?

"Grừ grừ?" Anh vẫn ổn chứ?

Nghe thấy tiếng của hổ trắng lớn, Thẩm Chi Hủ cố gắng cong môi cười.

"Tôi không sao..."

Tuy là nói như vậy nhưng giọng của anh lại căng thẳng, rõ ràng có thể cảm nhận được anh đang chịu đựng cơn đau tột cùng.

Kiều Nghệ đau lòng khôn xiết, nhưng cũng biết đây là quá trình cần phải trải qua sau khi hấp thu tinh hạch màu hồng, chỉ hy vọng cơn đau trên người anh có thể sớm kết thúc.

"Nói mới nhớ, tôi còn, chưa từng nói, tên của tôi với em..." Thẩm Chi Hủ lại mở miệng nói chuyện.

"Grừ grừ." Đã là lúc nào rồi, Người đẹp ốm yếu, anh không cần nói đâu.

Kiều Nghệ nghe cũng cảm thấy hết hồn hết vía.

"Tôi tên là Thẩm Chi Hủ, em, em tên là gì?"

"Grừ grừ." Người đẹp ốm yếu, anh tiết kiệm sức lực đi.

Thẩm Chi Hủ vô thức cọ vào bộ lông trên người hổ trắng lớn, mặc dù gương mặt sẽ cảm thấy đau nhói, nhưng không đáng là gì với cơn đau dữ dội toàn thân không biết tên kia.

"Tôi quên mất, tôi không hiểu em đang nói gì cả." Anh dừng một lát, miễn cưỡng cong môi cười: "Tôi có thể đặt cho em một cái tên không?"

Kiều Nghệ: "..."

Cô bất lực run tai một cái, cuối cùng thỏa hiệp.

"Grừ grừ." Anh đặt đi.

Cô muốn xem xem, Người đẹp ốm yếu đặt tên dở tệ có thể đặt cho mình cái tên hay ho gì ở kiếp này?

Có lẽ là nói chuyện với hổ trắng lớn nên sự chú ý dời đi không ít, Thẩm Chi Hủ cảm thấy cơn đau đớn trên người cũng không khó chịu đựng như vậy, nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh. Anh không thèm để ý mà tập trung suy nghĩ nên đặt tên gì cho hổ trắng lớn.

Mấy giây trôi qua, anh nói: "Em là hổ trắng, hay tôi gọi em là Đại Bạch nhé?"

Đây chính là tên của mama, cô từ chối.

Kiều Nghệ lắc đầu, tỏ ý mình không muốn cái tên này.

Thẩm Chi Hủ hít sâu một hơi: "Không thích hả?"

Anh nói xong lại suy nghĩ cái tên khác.

Thế nhưng anh là người không giỏi đặt tên, nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra cái tên nào hay. Cuối cùng, vào lúc anh sắp bỏ cuộc thì đột nhiên ánh sáng lóe lên, anh nghĩ đến tiếng kêu của hổ trắng này.

Khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy lộ ra ý cười: "Tôi gọi em là Ngao Ngao, được không?"

Kiều Nghệ hoàn toàn bị sốc, cô làm thế nào cũng không thoát khỏi cái tên "Ngao Ngao" này thì phải? Nhưng cô cũng không thể không nói rằng, Người đẹp ốm yếu không hổ là Người đẹp ốm yếu, dù là kiếp nào cũng đều đặt tên dở tệ như thế.

 


Bình Luận (0)
Comment