Chương 96
“Chết rồi... con zombie hệ mộc này đã chết!”
“Là ai mà hay thế?”
“Không, không biết, hình như là có người giúp chúng ta.”
Dị năng giả hệ kim nghe được tiếng nói chuyện của các đồng đội, lập tức quay đầu thấp giọng nói vài câu, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ kinh ngạc, nhao nhao nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, khi nhìn thấy người trợ giúp bọn họ là một người đàn ông trông có vẻ còn trẻ tuổi, tất cả đều sửng sốt.
“Chúng ta qua bên đó đi.” Thẩm Chi Hủ nói xong bèn dẫn đầu đi về phía nhóm người dị năng giả.
Kiều Nghệ còn chưa kịp phản ứng, thì Người đẹp ốm yếu đã đi trước được mấy bước, cô không còn cách nào khác đành phải đi theo, nhưng cô không dám vượt qua Người đẹp ốm yếu, cứ trốn ở sau lưng anh. Cô tròn mắt cảnh giác đánh giá từng dị năng giả bên kia, nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ giải phóng dị năng của mình.
“Người anh em à, cảm ơn cậu rất nhiều.” Nhìn thấy Thẩm Chi Hủ đi tới, dị năng giả hệ kim nói lời cảm ơn.
“Không có gì, chỉ là tiện tay thôi.” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng gật đầu, đầu tiên anh nhìn thi thể của zombie hệ mộc trước, sau đó tìm thấy mũi tên anh vừa bắn ra đang ở cách đó không xa.
Nếu chỉ đơn giản bắn một mũi tên thì sẽ không thể xuyên qua giữa trán của con zombie hệ mộc cấp ba này, vậy nên khi anh kéo cung đã bổ sung thêm dị năng không gian của mình vào mũi tên, vì vậy mới có thể dễ dàng đối phó với zombie hệ mộc này.
Lúc này, có người phát hiện ra hổ trắng nhỏ đang đi theo sau Thẩm Chi Hủ từng bước một.
“Trời ạ! Có một con hổ trắng nhỏ này!”
“Đây là một con hổ trắng thật á!”
“Người anh em, con hổ trắng nhỏ này là do cậu nuôi sao?”
Tiếng xì xào bàn tán truyền vào trong lỗ tai Kiều Nghệ, cô hoảng sợ đến mức dựng thẳng đuôi lên, cả người cô dụi dụi vào chân của Người đẹp ốm yếu.
Lúc trước khi Người đẹp ốm yếu đang bị bệnh cô cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng hôm nay đột nhiên bị một đám nhân loại nhìn chằm chằm, nhiều ánh mắt khác nhau, cô mới biết được đối mặt với đám nhân loại này đáng sợ cỡ nào. Trái tim nhỏ của cô đang không ngừng run rẩy.
Có lẽ do cảm nhận được sự sợ hãi của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ cúi người ôm Hồ trắng nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô để bớt sợ hãi.
Quả nhiên hổ trắng nhỏ đã thoải mái hơn rất nhiều, cái đầu tròn của cô còn trốn trong khuỷu tay anh, lén nhìn dị năng giả cách đó không xa.
Thẩm Chi Húc nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, làm anh nhớ tới lần đầu gặp mặt, hổ trắng nhỏ cũng vô cùng cảnh giác mà nhìn anh như vậy.
Khóe môi anh vô thức cong lên, gật đầu với người đàn ông hỏi anh rằng con hổ trắng nhỏ này có phải là do anh nuôi không: “Ừ, là tôi đã nuôi nó.”
Kiều Nghệ cảm thấy không vui khi nghe mấy lời này.
Anh nuôi ai chứ? Rõ ràng là cô chăm sóc Người đẹp ốm yếu này mới đúng!
Nhưng trước sự chứng kiến
của mọi người, cô lại không thể làm được gì, đành phải âm thầm ghi nhớ chuyện này, định sau khi về nhất định sẽ nói chuyện rõ ràng với Người đẹp ốm yếu.
“Người anh em này lợi hại nha.” Dị năng hệ hỏa đang bị thương cũng gắng sức giơ ngón cái lên khen ngợi Thẩm Chi Húc, ước mơ hồi bé của anh ta là được nuôi một con hổ lớn, bây giờ anh ta đã thấy người khác thực hiện ước mơ của mình, không cần nói cũng biết anh ta phấn khích cỡ nào, thậm chí còn hỏi: “Cậu chỉ nuôi mỗi một con thôi à?”
Nếu nuôi nhiều hơn, anh ta có phải sẽ mặt dày đến mức xin anh một con hay không?
Thẩm Chi Hủ liếc mắt đã hiểu ý của dị năng giả hệ hỏa, anh giơ tay nhéo nhéo đôi tai tròn nhỏ đang không ngừng run rẩy của hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng đáp: “Ừ, tôi chỉ nuôi một con này thôi.”
“Ồ…” Dị năng giả hệ hỏa bày ra vẻ mặt đáng tiếc, nhưng anh ta thật sự thèm thuồng hổ trắng nhỏ trong tay Thẩm Chi Hủ, nếu không thể nuôi được, anh ta sờ một chút cũng không có vấn đề gì đúng không? Anh ta lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được chạm vào người con hổ nào đâu!