Chương 97
Nghĩ như vậy, anh ta liếm mặt nói: : “Cậu có thể cho tôi sờ một chút được không?”
Thẩm Chi Hủ rùng mình, còn chưa kịp mở miệng từ chối, thì hổ trắng nhỏ trong lòng đã không vui, cô ngẩng đầu về phía tên dị năng giả hệ hỏa kia hà một hơi, đồng thời còn không quên ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn anh một cái. Nếu anh mà dám đồng ý thì cô nhất định sẽ cắn chết anh. s(
・`
ヘ ´
・;)
ゞ
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ thấy bộ dáng hung dữ này của hổ trắng nhỏ, anh trầm ngâm mấy giây, sau đó mới nhìn dị năng giả hệ hỏa nói xin lỗi: “Xin lỗi, hổ trắng nhỏ nhà tôi sợ người lạ.”
Dị năng giả hệ hỏa cũng thấy hổ trắng nhỏ hung dữ hà hơi với mình, không những anh ta không bị dọa, mà ngược lại còn cảm thấy hổ trắng nhỏ càng đáng yêu, tiếc là hổ trắng nhỏ và chủ nhân của nó đều không đồng ý cho anh ta sờ một cái, đành phải bày ra vẻ mặt tiếc nuối nhìn chằm chằm hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ bị nhìn chằm chằm đến mức dựng cả lông lên, chịu không nổi phải vùi đầu vào trong khuỷu tay của Người đẹp ốm yếu, cô không thèm nhìn mặt tên nhân loại này nữa.
“Đội trưởng, chúng ta nên làm gì với tinh hạch của zombie hệ mộc này bây giờ?”
Lúc này, có người tiến đến bên cạnh dị năng giả hệ kim thấp giọng hỏi.
Dị năng giả hệ kim nhìn thi thể zombie hệ mộc, rồi nhìn người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh kia, đôi lông mày thanh tú của người đàn ông trong vô thức lộ ra chút kiêu ngạo: “Cứ đào tinh hạch ra trước cái đã.”
“Được” Người đàn ông nọ tuân lệnh, vui vẻ đi đào tinh hạch ra. Cấp độ của zombie hệ mộc này cao hơn họ, điều đó có nghĩa là cấp độ của lõi tinh hạch cũng rất cao, mặc dù trong đội bọn họ không có dị năng giả hệ mộc, nhưng cũng có thể cầm tinh hạch trở về căn cứ đổi được rất nhiều vật tư, thậm chí còn có thể dùng để mời chào một dị năng giả mộc hệ khác vào đội!
Thẩm Chi Hủ nhìn cảnh này, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Ngược lại là Kiều Nghệ đang vểnh tai nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ, những gì nghe được khiến cô vô cùng tức giận.
Zombie rõ ràng là do Người đẹp ốm yếu giết chết, tinh hạch tất nhiên cũng nên thuộc về Người đẹp ốm yếu mới đúng, những người này sao lại như vậy chứ?
Cô rầu rĩ không vui cọ đầu vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu.
“Làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ nhẹ giọng hỏi.
Kiều Nghệ vừa lắc đầu, lúc này dị năng giả hệ kim kia đi đến: “Tôi tên là Lý Văn Bân, là đội trưởng của tiểu đội này, không biết nên xưng hô với người anh em như thế nào?”
“Thẩm Chi Hủ.” Thẩm Chi Hủ chậm rãi trả lời.
Ừm?
Kiều Nghệ trong lòng khẽ rung động
Thẩm Chi Hủ? Đây là tên của Người đẹp ốm yếu sao? Ha ha, vẫn rất dễ nghe! Nhưng mà…
Kiều Nghệ chớp mắt khó hiểu, sao cô lại cảm thấy cái tên Thẩm Chi Hủ này quen tai đến như vậy? Dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi…
Chắc là không phải đâu nhỉ?
Kiều Nghệ nhớ lại những người mà cô biết ở kiếp trước, nhưng vẫn không phát hiện có ai tên là Thẩm Chi Hủ.
Nếu đã như vậy, tại sao cô lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc?
Kiều Nghệ không tin, trong lòng vẫn luôn lặp lại ba chữ “Thẩm Chi Hủ”, nhưng suy nghĩ của cô giống như bị một tầng sương mù bao phủ, khiến cho cô không thể tìm ra được.
Lúc này, một người đàn ông đào tinh thạch với sắc mặt vui mừng kia đang cầm tinh hạch lại đây, đưa cho Lý Văn Bân.
“Đội trưởng, đào xong rồi.” Anh ta còn cố ý rửa sạch bằng nước!
Lý Văn Bân nhận lấy tinh hạch, tinh hạch này có màu xanh lục đậm, nhìn kỹ, có thể thấy bên trong lõi tinh hạch này dường như còn có một vật chất màu xanh lục chuyển động ở bên trong.
Anh ta chỉ nhìn thoáng qua rồi đưa tinh hạch cho Thẩm Chi Hủ.
“Người anh em, tinh hạch là của anh.”
“Đội trưởng!” Người đàn ông vừa mang tinh hạch đào ra kinh ngạc trợn tròn mắt, giống như là không thể chấp nhận được, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị ánh mắt của Lý Văn Bân ngăn cản lại.