Chương 98
Thẩm Chi Hủ hơi nhướng mày, cảm thấy đội trưởng Lý tính tình khá tốt, anh liếc nhìn người đàn ông không cam tâm đứng bên cạnh Lý Văn Bân, đưa tay nhận lấy tinh hạch.
Kiều Nghệ cũng nghe được những lời của Lý Văn Bân, lén lút ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tinh hạch trong tay Người đẹp ốm yếu.
Ồ, nó có màu xanh lục đậm.
Kiều Nghệ chỉ nhìn thấy những tinh hạch không màu bình thường trong đầu của zombie, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tinh hạch có màu sắc.
“Cảm ơn.”
Thấy anh nhận lấy, trong lòng Lý Văn Bân mới thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười: “Người anh em này, anh là người ở thành phố Lang sao? Chúng tôi là người của căn cứ Hoài Long, anh có muốn gia nhập đội ngũ của chúng tôi, cùng chúng tôi gia nhập căn cứ Hoài Long không?”
Lý Văn Bân nhìn trúng năng lực của Thẩm Chi Hủ, hơn nữa anh có thể nuôi dưỡng hổ trắng nhỏ, còn khiến cho hổ trắng nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, điều này rất đáng để cho anh ta chiêu mộ.
Trong lòng Kiều Nghệ vô cùng căng thẳng.
Thì ra người đàn ông trước mắt có ý định này, trước tiên anh ta dùng tinh hạch để thể hiện lòng tốt, sau đó “quải” Người đẹp ốm yếu về đội của anh ta!
Thẩm Chi Hủ cảm nhận được hổ trắng nhỏ trong lòng mình cứng đờ, biết cô đang lo lắng cái gì, đưa tay vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng lắc đầu, từ chối Lý Văn Bân: “Xin lỗi, bây giờ tôi tạm thời không có ý định đi đến căn cứ Hoài Long.”
“Này… Người anh em à, anh không muốn suy nghĩ lại sao? Phúc lợi của căn cứ Hoài Long chúng tôi không tồi đâu.” Lý Văn Bân không chịu từ bỏ, cố gắng khuyên thêm lần nữa.
Để đáp lại, Thẩm Chi Hủ chỉ lắc đầu: “Xin lỗi.”
Lý Văn Bân thấy thế, trong lòng cảm thấy có chút bất lực, nhưng nghĩ đến việc bọn họ vẫn còn ở lại thành phố Lang vài ngày nữa, anh ta còn nói thêm: “Chúng tôi sẽ ở thành phố Lang ba ngày nữa, chính là khu dân cư Lục Cốc ở vùng ngoại ô, nếu anh thay đổi ý định có thể đến đó tìm chúng tôi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Lý Văn Bân liếc mắt nhìn đồng đội của mình, thấy mọi người đã thu thập được không ít vật tư, lập tức chào tạm biệt rời đi.
Thẩm Chi Hủ khách sáo đáp lại, nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, nhặt mũi tên ở cách đó không xa lên, lấy một tấm khăn lông trong dị năng không gian ra lau sạch vết máu khô trên mũi tên, sau đó đặt vào túi đựng tên.
Thấy mọi người đã rời đi, Kiều Nghệ lén quấn cái đuôi quanh cổ tay của Người đẹp ốm yếu, nhẹ giọng gọi.
“Gào…” Người đẹp ốm yếu, anh thật sự không muốn đi đến căn cứ Hoài Long với bọn họ sao?
Xét về mặt lý trí, Kiều Nghệ biết đi đến căn cứ Hoài Long là sự lựa chọn tốt nhất cho Người đẹp ốm yếu, bởi vì ở lại căn cứ sẽ tương đối an toàn hơn bên ngoài. Nhưng xét về mặt tình cảm, Người đẹp ốm yếu đã làm bạn với cô nhiều ngày như vậy, cô dường như đã ỷ lại vào anh rất nhiều, cô nhất định sẽ không đành lòng để anh đi.
“Làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ cúi đầu, xoa đầu hổ trắng nhỏ.
“Gào…” Anh không đi căn cứ Hoài Long hả?
Kiều Nghệ biết Người đẹp ốm yếu không hiểu, liếc nhìn về phía Lý Văn Bân và những người khác vừa rời đi.
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn theo, vẻ mặt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ gì đó, bàn tay đang xoa đầu hổ trắng nhỏ trượt xuống cằm cô, nhẹ nhàng gãi gãi.
“Là muốn hỏi tôi vì sao không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ hửm?”
Kiều Nghệ thoải mái híp mắt lại, nghe được câu nói phía sau của Người đẹp ốm yếu cô khó khăn mở mắt lên, liên tục gật đầu.
Đúng đúng đúng, tôi muốn hỏi là chuyện này!
Thấy hổ trắng nhỏ kích động như vậy, Thẩm Chi Hủ khẽ cười một tiếng.
“Có muốn đoán xem vì sao tôi không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ không?”
Kiều Nghệ: “…”
Cô không phải là con giun trong bụng của Người đẹp ốm yếu, làm sao cô có thể biết lý do vì sao anh không đi đến căn cứ Hoài Long cùng bọn họ được chứ?