Chương 99
Kiều Nghệ không khỏi trừng mắt liếc nhìn Người đẹp ốm yếu một cái. Thẩm Chi Hủ nhìn thấy cũng không tức giận, ngược lại còn hạ giọng, giọng điệu nhẹ nhàng cưng chiều nói: “Tôi còn muốn ở cạnh hổ trắng nhỏ, sao có thể đi đến căn cứ Hoài Long với bọn họ được chứ?”
Lỗ tai của Kiều Nghệ run lên dữ dội.
A a a, cô muốn chết rồi, sao Người đẹp ốm yếu có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô được chứ!
Nhưng không thể không nói, cô quả thật rất yêu thích giọng nói của Người đẹp ốm yếu.
Kiều Nghệ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe màu xanh lam nhạt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của Người đẹp ốm yếu, trái tim giống như được ngâm trong nước ấm, mềm nhũn đến mức rối tinh rối mù.
“Ngaooo ngaooo…” Người đẹp ốm yếu, anh thật tốt! Không có ai tốt hơn anh!
Cô nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay của Người đẹp ốm yếu, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
Thẩm Chi Hủ cũng hưởng thụ sự thân mật này của hổ trắng nhỏ, ý cười trong mắt càng đậm hơn một chút.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị đi.”
Nếu cứ trì hoãn ở đây quá lâu, không biết trong siêu thị lại xuất hiện thêm bao nhiêu con zombie, muốn dọn sạch chúng, phải tốn rất nhiều thời gian.
“Grừ grừ…” Ừm, chúng ta mau đi thôi!
***
Vù.
Tiếng mũi tên xuyên qua không khí lần lượt vang lên, Kiều Nghệ đứng ở bên chân Người đẹp ốm yếu, trừng mắt nhìn mũi tên của anh bắn trúng chỗ giữa hai lông mày con zombie, một phát toi mạng.
Đó đúng là một cú bắn hoàn hảo. Kiều Nghê âm thầm khen ngợi.
Thẩm Chi Hủ thu tay về, hơi khom người vỗ vỗ đầu hổ trắng nhỏ: “Đi thôi, chúng ta đi dọn dẹp chiến trường thôi.”
Ừa ừa!
Kiều Nghệ liên tục gật đầu, thì theo phía sau Người đẹp ốm yếu. Thật ra thì công việc dọn dẹp chiến trường chính là đào tinh hạch, những việc này vốn là Người đẹp ốm yếu làm, hai tay của Kiều Nghệ không linh hoạt, chỉ có thể đứng ở một bên canh gác cho anh.
Sau khi thu tinh hạch xong, Thẩm Chi Hủ cho tinh hạch thu được vào bên trong không gian, ngẩng đầu nhìn siêu thị ở tầng một, không cố chấp với những đồ dùng ở trên kệ hàng nữa, anh dẫn hổ trắng nhỏ đi tới kho hàng.
Kho hàng ở trong siêu thị vẫn chưa bị người khác cướp đoạt, cái này cũng quá hời cho Thẩm Chi Hủ rồi. Anh nhẹ nhàng vung tay lên, mọi thứ ở bên trong kho hàng đều bị thu vào trong không gian của anh.
Kiều Nghệ nhìn thấy kho hàng khổng lồ trong nháy mắt đã trống trơn thì kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
Ôi trời ơi, không gian của Người đẹp ốm yếu rốt cuộc rộng đến mức nào thế? Đỉnh vãi ò!!!(*❦ω❦)
Mấy ngày nay bọn họ cũng đã vơ vét rất nhiều cửa tiệm, góp nhặt rất nhiều đồ dùng, trong đó không thiếu đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả đồ dùng dành cho thú cưng, tính ra chúng có thể chất đầy cả một kho hàng rồi. Vậy mà giờ đây Người đẹp ốm yếu vẫn rất nhẹ nhàng phẩy tay một cái thu hết các thứ ở trong kho hàng vào trong không gian. Đối với một người chưa trải sự đời như Kiều Nghệ nhìn thấy dáng vẻ dễ như ăn bánh này của anh thì không khỏi khiếp sợ.
“Ngaooo” Người đẹp ốm yếu à Người đẹp ốm yếu ơi, rốt cuộc không gian của anh lớn tới mức nào dzạ?
Kiều Nghệ nâng người lên, toàn bộ cơ thể đều tựa vào đùi Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy bắp chân mình nặng trĩu, khi cúi đầu xuống đã nhìn thấy cảnh con hổ trắng nhỏ đang dựa vào đùi anh.
Gần đây con hổ trắng nhỏ có vẻ rất thích bắp chân của anh nhỉ.
Thẩm Chi Hủ híp mắt, thuận thế ôm hổ trắng nhỏ vào lòng.
“Sao vậy? Có phải em mệt rồi không?”
Kiều Nghệ lắc đầu.
“Grừ Grừ” Không có không có, tôi chỉ muốn hỏi không gian của Người đẹp ốm yếu rộng tới mức nào thôi.
Kiều Nghệ cẩn thận suy nghĩ một lát, Người đẹp ốm yếu thức tỉnh dị năng hệ không gian trong một thời gian ngắn, tính đi tính lại còn chưa quá nửa tháng. Cho dù hiện tại có hấp thụ một số lượng tinh hạch lớn thì dị năng không gian của anh cùng lắm cũng chỉ ở cấp hai.