Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 106

" Nam Cung...Tử Phi?" Cô biết là hắn, nhưng miệng vẫn một mực đặt câu hỏi nghi hoặc 

" Cô biết tôi?" Hắn hơi nghiêng đầu, bởi vì mắt không nhìn thấy nên bản thân chỉ có thể xác định hướng âm thanh. Hắn một tay chống xuống, lười biếng ngồi dậy sau một giấc ngủ dài, nhưng khí thế giống như một vị vương giả. Tuy rằng tuổi tác không lớn, hơn nữa mới chỉ là một thiếu niên, thế nhưng so với nhiều người đàn ông trưởng thành uy áp còn cường đại hơn

" Cô! Biết tôi?" Nam Cung Tử Phi so với lúc chưa mất trí nhớ càng thêm phần thiếu kiên nhẫn, thế nhưng lần này, hắn không giống như đang tra hỏi, mà như đang khẳng định

Lam Diệp Phù đã lâu không gặp hắn, có chút ngây người trong chốc lát. Vẻ mặt hoài niệm, lại ẩn sâu đau lòng

" Nào dám chứ?" Cô mỉm cười chua chát, ánh mắt đặt sang một khóm hoa lưu ly " Chẳng qua tôi có chút quan hệ, vinh hạnh được nghe danh của Nam Cung thiếu thôi!"

Hoa lưu ly, tên gọi khác là Hoa Forget me not - " Xin đừng quên tôi"

Truyền thuyết kể rằng, có một cô gái xinh đẹp yêu một chàng hiệp sĩ trẻ, và một hôm hai người dạo chơi trong một thung lũng đẹp bên dòng sông Danube. Tình cờ, cô gái thấy một đóa hoa màu xanh đang trôi dọc bờ sông đó. Cô liền muốn người yêu vớt đóa hoa tươi đẹp đó cho cô, chàng hiệp sĩ ngay lập tức lội xuống dòng sông vớt hoa. Nhưng lúc đó dòng nước chợt chảy siết, hơn nữa bộ áo giáp cồng kềnh nên chàng trai không thể bơi vào bờ.

Cuối cùng, hơi tàn lực kiệt, biết không thể nào thoát khỏi cái chết, chàng trai liền cố hết sức ném đóa hoa màu xanh đó về phía cô gái và nói với người yêu rằng: ‘Xin đừng quên anh (forget me not) ’, rồi chàng buông mình trôi theo dòng nước

Cuối cùng vốn dĩ, hắn cũng quên cô rồi sao?

" Vậy à?" Nam Cung Tử Phi nhàn nhạt đáp lại, thái độ giống như tin, lại như đang ngờ vực " Tôi từng gặp cô?" Hắn hơi nheo mắt, dáng vẻ giống như cố nhớ lại. Thế nhưng, càng nghĩ, kí ức lại thêm mơ hồ, đầu bộc phát nhức nhối

Lam Diệp Phù nhìn hắn, chợt hoảng hốt. Theo như lời Phong Triệt, trong khoảng thời gian này, không nên gợi kí ức gì cho hắn. Điều đó chỉ càng làm cho bệnh trạng thêm tồi tệ

" Không có, chúng ta chưa từng gặp nhau" Cô nghèn nghẹn nói, tầm mắt mờ nhạt dần, trái tim đau đến nghẹt thở. Vì sao bọn họ lại phải có ngày hôm nay?

" Thật sự?"

" Thật!" Cô gật gật đầu, như thể hắn nhìn thấy rõ. Cô nắm chặt hai tay, đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi rỉ ra, rớt xuống cánh hoa trắng muốt, trông vạn phần quỷ dị. Cô cố gắng khẳng định lời của bản thân, lại giống như đang thực sự phủ định cảm xúc của mình, trong một nỗi niềm vô vọng

Nam Cung Tử Phi không nói gì, quay người, xoa xoa mái tóc rối tung, từ từ tiến về phía trước. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng khả năng xác định phương hướng và nhớ đường của hắn vô cùng tốt

Hành động của hắn, làm cô tột cùng hụt hẫng

Vốn dĩ phải biết, hắn đã không còn quan tâm đến cô nữa

Nam Cung Tử Phi khựng lại

Nữ nhân kia vậy mà lại lần nữa níu kéo hành động của hắn

" Cô..." Hắn ngạc nhiên

" Đứng yên đi!" Lam Diệp Phù cảm thấy một chút hối hận, chỉ vì một phút nông nổi, cô liền chạy ra ôm hắn

Nếu nói, suốt trong ba tháng, cô không nhớ hắn, liền là nói dối. Hiện tại gặp lại, hắn với cô giống như hai người xa lạ

Nam Cung Tử Phi hơi nghiêng đầu, bởi vì cô bỗng dưng ôm từ đằng sau. Cảm nhận được hơi thở của cô có chút gấp gặp, lại thêm vạn phần nghèn nghẹn, hắn thắc mắc " Khóc sao? Vì sao phải khóc?"

Rõ ràng chưa từng gặp mặt, vì sao lại đau buồn nhiều như vậy?

Lam Diệp Phù giật mình, rời mặt khỏi lưng hắn. Cô đưa tay quẹt đi thứ chất lỏng trong suốt lại mang vị mặn khó lường trên khóe mắt, lại để ý bản thân vô thức làm ướt một phần áo của hắn. Trong chốc lát, cô cảm thấy bản thân thật hài hước

" Xin...lỗi" Cô loạng choạng lùi ra phía sau vài bước, rồi xoay người chạy đi, có vẻ như cô còn chưa kiểm soát tốt được cảm xúc của mình

" Tử Phi!" Lục Niệm Dạ lúc này mới chạy ra, nhưng không thấy Lam Diệp Phù, chỉ thấy bóng dáng Nam Cung Tử Phi đơn bạc đứng giữa lối hoa, vẻ mặt có chút mơ hồ

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy?
Bình Luận (0)
Comment