Chỉ Một Cú Điện Thoại... Vận Mệnh Bắt Đầu Rồi!

Chương 105

" Có chuyện gì sao?" Lam Y nghiêng đầu thắc mắc cho hành động khó hiểu của Lục Niệm Dạ

" Bạch Nhạc....Bạch Nhạc..." Lục Niệm Dạ lầm bầm, lấy một tay đỡ trán " Mình quá bất cẩn rồi"

" Rốt cuộc có chuyện gì chứ?" Lam Y không hiểu, lặp lại câu hỏi. Anh vốn là người khá nóng vội, nên bất giác trở nên vô cùng khẩn trương

----

Lam Diệp Phù bước ngang qua cây cầu, một tay thả tự do, tay còn lại vịn lên thành cầu được quấn quanh bởi hoa giấy. Cô vén mái tóc, cúi đầu nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng mà chân thật, phản chiếu hình ảnh của một thiếu nữ, nét mặt có chút suy tư khiến dung nhan càng thêm rung động

Cuộc sống bình yên thái quá này dường như chẳng mấy phù hợp với một tiền sử sát thủ như cô, nhưng lại có một sức lôi cuốn mãnh liệt khiến bản thân cô không thể phủ nhận. Quá bình yên, quá ấm áp!

Hiện tại, cô đang có mọi thứ, có gia đình, bạn bè, có sự quan tâm, có khát vọng sống. Cô đã chẳng còn là mũi kiếm đỏ của Vân Gia thuở ấy

Cuộc sống như vậy rốt cuộc đến bao giờ kết thúc? Hay vĩnh viễn chỉ là một sự thực không đáng kể trong vòng đời lưu lạc này?

Đại sư huynh từng nói, Varce Fuous (Vân Phù), ngươi vĩnh viễn không thể phát triển năng lực ngoài sự lựa chọn thử thách giới hạn bản thân. Trong cái thế giới cam go và máu me này, chỉ có trở nên mạnh mẽ mới vượt lên kẻ khác mới không bị làm nhục

Vân Giai nhị sư tỷ từng than vãn, tập luyện rồi tập luyện, không biết đến bao giờ vòng luân hồi này mới có điểm dừng, tập luyện là không bao giờ đủ

" Tôi muốn được bình yên!" Lam Diệp Phù ngước mắt nhìn thẳng trời xanh, một nơi xa xăm dường như vô định, nói thật to, nhưng âm lượng không đủ vang đến nhà chính

Hét xong, cô có cảm giác thoải mái hơn hẳn

Phải rồi, cô vĩnh viễn....

" Ồn quá đấy!" Một giọng nói trầm thấp có vẻ khá bực bội đột nhiên lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô

" Ai?" Lam Diệp Phù có hơi giật mình, quay đầu lại tìm kiếm bóng hình của người thứ hai. Thế nhưng, cô đã đánh mắt một vòng vẫn chưa nhìn thấy " Rốt cuộc là ở đâu?"

" Chậc, ngủ cũng không yên!" Giọng nói của thiếu niên lại thốt lên, có phần ngái ngủ, có lẽ đang bực bội vì bị phá giấc

Lam Diệp Phù cố gắng xác định vị trí phát ra âm thanh, sau đó lùi về sau một bước, liền nhìn thấy bóng người đang nằm trên bãi cỏ, giữa những khóm hoa, bởi vì trước đó tầm nhìn của cô bị một tảng đá che khuất, nên cô không tìm được cũng phải

Để ý kĩ hơn, thiếu niên có nét mặt tựa thiên sứ, mái tóc đen ngắn, sống mũi thẳng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, hai chân vắt chéo, hai tay làm phần tựa, nằm giữa vườn hoa giống như một thiên sứ, lại thêm những cánh hoa xung quanh trong suốt như tựa thủy tinh, đẹp đến độ xuân phong tan tã. Bạch Nhạc vốn đã hiện diện vô cùng mờ ảo, lại càng thêm phần mơ hồ. Lam Diệp Phù vốn dĩ vạn trạng kinh hỉ, lại càng thêm băn khoăn tư lự vì những gì bản thân nhìn thấy. Nhưng sự thực là, thiếu niên kia đã cất tiếng, chứng thực toàn bộ

Khuôn mặt thiếu niên vốn đẹp đẽ, nhưng lại quỷ dị thêm phần bởi đôi mắt được che bởi một tấm băng trắng khá to, che gần như nửa khuôn mặt

Giữa vườn hoa mông lung mờ ảo giống như chốn thần tiên của Alice, thiếu nữ đứng bên cầu, nơi hồ nước trong vắt, mang nét đẹp của nữ thần tình yêu Aphrodite cùng thiếu niên yêu nghiệt lại đẹp tựa thiên sứ nằm giữa biển hoa, quả thực không từ nào diễn tả nổi

Lam Diệp Phù hơi nheo hai mắt, tầm nhìn có chút nhạt đi

Là hắn...

Hắn có hóa thành tro cô cũng nhận ra!

Thiếu niên ngày ấy một thời đối với cô ôn nhu vô độ, lại dịu dàng khiến bão tuyết cũng tan chảy

Nam Cung Tử Phi!
Bình Luận (0)
Comment