Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 66

Vân Nghê không ngờ rằng, Giang Nguyệt lại tặng loại quà này cho cô!

Cô ấy còn lừa cô, uổng công cô còn kích động vui mừng đi tìm Lục Kiêu Trần mở ra cùng.

Thật quá đáng QAQ.

Nghe được giọng điệu đầy ẩn ý của Lục Kiêu Trần, Vân Nghê kiềm chế khuôn mặt đỏ bừng, sợ đến nỗi vội đem cái hộp chạy đi, giọng nói ngập ngừng, cố tình giả ngu: “Chắc là, chắc là Nguyệt Nguyệt gửi nhầm thôi, để hôm nào em trả lại cho cậu ấy…”

Chẳng để cô nói xong, cái hộp trong tay cô đã bị Lục Kiêu Trần lấy đặt trên mặt bàn, sau đó anh siết chặt cánh tay đang ôm cô, nhẹ nhàng nâng má cô lên.

Anh nhìn cô chăm chú, nhếch khóe môi, cất tiếng nói: “Chắc chắn là không đưa nhầm, rất hợp với em, thỏ con.”

Vân Nghê đỏ bừng mặt, ngại ngùng cúi mặt xuống, anh thấy thế liền cúi người, hôn lấy đôi môi cô.

Phòng khách được thắp bởi một ánh đèn mờ mờ, ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn hắt lên sườn mặt góc cạnh của anh, anh giam cô ở trong vòng tay của mình.

Bỗng chốc, dường như anh cảm thấy tư thế ôm cô trong lòng khiến anh khó khăn để hành động, anh dùng một tay ôm cô đứng dậy, sau đó đặt cô lên sô pha.

Tim Vân Nghê đập nhanh như cắt, dường như cô sợ sẽ ngã xuống, tay vịn vào vai anh, cử động cơ thể, Lục Kiêu Trần dừng lại, trầm mặc nhìn cô, vài giây trôi qua.

Căn phòng im lặng khác thường, anh như vậy, sao người khác từ chối được.

Vân Nghê không kiềm chế được bản thân, cuối cùng cũng nhào vào trong lòng ngực của anh.

Sau một lát, anh nghiêng người, chuyển nụ hôn từ tai cô dời lên mặt, hôn nhẹ vào môi cô, anh áp trán mình vào trán cô, nhìn cô say mê: “Thay bộ đồ kia cho anh xem nhé?”

Vân Nghê sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, tim đập loạn như nai chạy.

Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi cười: “Không có ý gì khác, chỉ đơn giản là muốn xem em mặc vào sẽ trông như nào, không thể để lãng phí được phải không?”

“...”

Sau đó Vân Nghê dường như không có sự lựa chọn nào khác, mặc anh kéo khỏi sô pha.

Anh đứng dậy, lấy cái hộp đựng bộ đồ, nắm tay dắt cô vào phòng.

Vào phòng ngủ, anh khóa trái cửa, đưa cái hộp cho cô, rồi cúi người nhìn thẳng vào cô, thấy khuôn mặt cô đỏ bừng, anh nở nụ cười: “Xấu hổ vậy sao?”

Vân Nghê ngượng ngùng nhìn anh, cảm giác vành tai bị cắn nhẹ, tiếng cười trầm thấp của Lục Kiêu Trần tràn vào tai cô: “Xấu hổ gì chứ? Anh là người yêu em mà.”

“...”

Vân Nghê không biết làm sao, có lẽ là do mình say, bị anh lừa gạt, rồi ngoan ngoãn cầm bộ đồ kia đi đến phòng tắm.

Đóng cửa phòng tắm lại, cô đặt cái hộp lên bồn rửa mặt, cố gắng hít sâu vài lần, cuối cùng lấy hết can đảm, từ từ mở cái hộp ra.



Sau mười phút.

Lục Kiêu Trần ngồi trên sô pha ở phòng ngủ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, còn tầm một tiếng nữa là lễ tình nhân sẽ qua.

Bỗng dưng vang lên tiếng vặn cửa.

Lục Kiêu Trần nghe thấy tiếng thì quay lại, nhìn cửa phòng tắm được mở ra, Vân Nghê chậm rãi bước ra.

Giây phút ánh mắt anh liếc qua cô, tất cả như dừng lại, đáy mắt xẹt qua tia cảm xúc…

Cô mặc chiếc váy nhung màu đen, được thắt bằng một chiếc nơ hình con bướm, hai cái đùi nhỏ thẳng tắp, làn da trắng như da bạch tuyết.

Mặc bộ quần áo đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô còn trắng nõn, đôi mắt quả hạnh ngấn nước, ngũ quan mềm mại xinh đẹp, đáng yêu y như búp bê, còn đeo thêm một đôi tai thỏ cực dễ thương.

Đúng là một sự kết hợp hoàn hảo của ngây thơ và quyến rũ.

Vân Nghê bước tới chậm rãi, đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, lông mi cô chớp chớp, rũ mắt giả vờ không để ý nói: “Cái này hơi mỏng…”

Vài giây sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Nghê Nghê, lại đây.”

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, chỉ thấy anh khoác tay lên thành sô pha, lười biếng ngồi đó, ánh sáng hắt lên sườn mặt anh, hầu kết chuyển động lên xuống.

Thật sự là chỉ cần nhìn cô một cái, cũng đã làm cho toàn thân anh kích động.

Vân Nghê hơi không dám đối diện với anh, hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước tới, chiếc chuông nhỏ theo từng bước đi của cô mà phát ra âm thanh trong trẻo.

Khi bước tới trước mặt anh, cô vừa định mở miệng thì đã bị Lục Kiêu Trần ôm vào lòng, khiến cô không kịp phản ứng.

Vân Nghê trừng to mắt, sau đó anh bắt đầu hôn, cô khẽ nhắm mắt, không khí xung quanh như loãng hơn, cô đẩy nhẹ anh ra: “Lục Kiêu Trần…”

Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng động, sau đó thấy gió lạnh của điều hòa thổi vào người, cảm giác mát lạnh truyền đến, cô bị anh dọa đến trợn trừng mắt.

Lục Kiêu Trần cong môi cười, giọng nói vang lên bên tai cô: “Quần áo mỏng tiện thật.”

“...”

Vân Nghê mông lung, mở miệng lên án anh, nói chuyện hơi vấp: “Anh vừa bảo là chỉ nhìn thôi, anh, sao anh lại…”

Anh nở nụ cười: “Em không biết là có vài lời nói không nên tin sao?”

“...”

Cô nên hiểu rằng, Lục Kiêu Trần chính là người xấu, lời nói ra được mấy câu thật đâu QAQ.

Anh vòng tay xuống đầu gối cô rồi nhấc bổng cô lên, Vân Nghê cảm giác mình bỗng được nâng lên, cứ thế bị anh bế đi.

Sau đó, trước khi cô kịp phản ứng, lưng cô đã có cảm giác đè lên thứ gì đó mềm mại, ngay sau đó anh đưa tay nâng mặt cô lên, hai hơi thở lại lần nữa quấn lấy nhau, mang theo hương thơm hoa hồng hòa quyện với hương hoa cát cánh nhẹ nhàng.

Trong phòng, ánh đèn mờ mờ, anh như đang nâng niu châu báu mà mình có được, đôi mắt Vân Nghê đóng mở, dần dần giống như có làn nước gột rửa suy nghĩ nên thấy không rõ.

Sau một hồi lâu, anh dừng lại, nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt lưu luyến: “Nghê Nghê, được không em?”

Từ trước đến nay, Lục Kiêu Trần một lòng không làm tới bước cuối cùng, ngoài việc cảm thấy cô còn quá nhỏ, phương diện khác anh còn cảm thấy mình chưa chuẩn bị tốt nhất cho tương lai của cô, nhưng giờ anh đã có kinh tế và tầm ảnh hưởng, anh có thể cho cô tất cả những gì mà cô muốn, có thể chăm sóc bảo vệ cô cả đời.

Vân Nghê nghe anh nói, hiểu được ý nghĩa trong đó, tim đập loạn xạ, mặt đỏ bừng nói: “Nhưng mà trong nhà không có cái kia…”

Lục Kiêu Trần nghe vậy, vài giây sau không cầm nổi khóe miệng: “Ý của em là, có thì sẽ đồng ý đúng không?”

“...?”

Cô sững sờ khi thấy anh đứng dậy đi đến đầu giường mở cửa tủ, lấy ra một cái hộp, rồi quay lại ôm cô, cười nhẹ: “Ai nói với em trong nhà không có?”

Vân Nghê hoàn toàn ngây dại: “Anh… Anh mua cái này lúc nào?”

“Em suốt ngày chạy đến phòng ngủ của anh, chẳng lẽ anh không nên chuẩn bị gì đó à?”

“...”

Con người này thật sự quá âm hiểm!!!

Lục Kiêu Trần ghé vào tai cô, thấp giọng dụ dỗ: “Được chưa em?”

Mắt Vân Nghê run lên, lí nhí nói: “Em hơi sợ…”

Lục Kiêu Trần hôn nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh cam đoan, nếu em không quen sẽ dừng lại, được không?”

Vân Nghê nhìn vào mắt anh, tim đập càng ngày càng nhanh, trong lòng không hề bài xích, cuối cùng, cô nhắm mắt lại, dùng hết dũng khí ôm lấy cổ anh, trao một nụ hôn thay cho đáp án.

… Thật ra cô cũng hy vọng, đem tất cả trao cho anh…

Thấy được thái độ của cô, Lục Kiêu Trần lần nữa cướp đi quyền chủ động, dịu dàng hôn cô, Vân Nghê giống như bị kéo vào vực sâu, bỏ lại tất cả mọi thứ mà chìm đắm vào đó.

Lục Kiêu Trần đứng dậy, tháo vòng tay và dây buộc tóc của cô để sang bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc chuông nhỏ của cô, hầu kết anh lên xuống, nhếch khóe miệng mỉm cười thấp giọng nói: “Cái này có thể giữ lại.”

“...”

…….

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, giông tố lại đến, mưa to tầm tã, so với trận trước đó còn lớn hơn, bên ngoài cửa sổ sát đất, từng cành cây theo gió lay động.

Trong phòng, hình như cũng đang mưa.

Anh thấp giọng cười, trò chuyện bên tai cô, tim Vân Nghê đập loạn như nai chạy, lại càng không thể khống chế.

Khi anh hôn lên, gặp những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, muốn tránh nhưng bị anh đè lại.

Cuối cùng, cô vẫn bị anh ôm vào trong lòng, anh liếm nhẹ đôi môi, nhìn cô, trầm giọng khẽ cười bên tai: “Đúng là thích khóc mà.”

“...”

Sau một lúc, anh cuối cùng cũng dừng lại, Vân Nghê nghe được tiếng mưa rơi lất phất, mơ hồ mở mắt ra nhìn anh, lông mi dính đầy những giọt nước mắt trong suốt.

Lục Kiêu Trần ôm cô lần nữa, dừng tầm mắt trên mặt cô, anh nhìn cô đầy chăm chú: “Đừng sợ.”

Vân Nghê ôm chặt lấy anh, khẽ cắn môi, cảm nhận được tình yêu thương tràn ngập từ anh, khiến Vân Nghê hoàn toàn chỉ thuộc về một mình Lục Kiêu Trần.

Anh không có hành động gì khác, chỉ đặt nhẹ một tay lên đầu cô, ánh sáng trước mắt không rõ ràng, khiến anh cảm thấy tất cả đều là hư ảo, chỉ có người con gái đang ở trong lòng anh mới là thật sự, và giờ cô đã là của anh.

Cũng không đáng sợ như cô nghĩ.

Ngược lại, sự dịu dàng của anh đã làm dấy lên sự mong đợi của cô.

Sau đó, Vân Nghê hoàn toàn chìm đắm vào khoái cảm mà Lục Kiêu Trần mang đến.

Bên ngoài, mưa rơi càng ngày càng lớn, những hạt mưa đập vào cửa sổ.

Tiếng mưa rơi khiến cho căn phòng giống như một hòn đảo biệt lập với thế giới xung quanh.

Vân Nghê cứ nghĩ rằng phải một mình trải qua đêm lễ Tình Nhân, không ngờ, giờ phút này cô lại đang nằm trong lồng ngực của Lục Kiêu Trần.

Chiếc chuông nhỏ đeo trên cổ cô vẫn kêu vang, vô cùng khoa trương.

Lục Kiêu Trần khẽ cười.

Một lúc sau, khi cô nằm thẳng lại, anh hôn lên tai cô, rồi chuyển đến đôi môi như hoa, giọng nói khàn khàn: “Nghê Nghê, sao em có thể quyến rũ như vậy?”

……

Thời gian trôi qua thật lâu.

Cuối cùng, tất cả trở về sự yên tĩnh vốn có.

Mưa rơi bên ngoài cửa sổ cũng nhỏ dần.

Đợi một lúc, đôi môi đỏ mọng của Vân Nghê khẽ mấp máy, cô mở cặp mắt ướt nhẹp ra, liền thấy ngay vài giọt mồ hôi lăn theo sườn mặt của Lục Kiêu Trần, anh nhìn cô chăm chú, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn cô, khẽ nói: “Anh yêu em.”

Cô tựa đầu vào vai anh, đáy mắt nóng lên: “Lục Kiêu Trần, em cũng yêu anh…”

Hai người trao nhau những lời yêu thương, tình ý bịn rịn lưu luyến.

Trên tường, đồng hồ đã qua 0 giờ từ lâu, tiếng mưa rơi cũng đã dừng, bên tai Vân Nghê cuối cùng cũng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của Lục Kiêu Trần.

Sau một lúc, chờ cho Vân Nghê hoàn toàn ổn định hơi thở, Lục Kiêu Trần đứng dậy, vứt thứ đồ đó vào thùng rác, quay lại ôm cô vào lòng, nhìn cô, khẽ cười: “Vừa rồi lúc cuối, em nói gì cơ? Anh không nghe rõ.”

Mặt Vân Nghê đỏ lên: “Không có…”

“Không có?” Anh càng muốn dò hỏi.

Cô nhỏ giọng ngập ngừng: “Em muốn… Kêu anh chậm lại…”

“Thì ra là vậy.” Ý cười trong mắt anh càng sâu: “Không phải em cũng rất hưởng thụ à?”

“...”

Vân Nghê xoay người, không hề muốn đối diện với anh.

Một lát sau, tai cô bị anh hôn nhẹ lên, anh khẽ cười nói: “Có quà lễ Tình Nhân, em có muốn không?”

Sự chú ý của cô lập tức bị thu hút: “Quà gì cơ?”

Nhìn vẻ mặt vừa vui vừa tò mò của cô, anh xoa đầu cô rồi nói: “Em muốn à?”

“Tất nhiên rồi…”

“Đợi anh ra ngoài lấy cho em.”

Anh đứng dậy xuống giường rồi ra khỏi phòng ngủ, Vân Nghê khởi động nửa người ngồi dậy, đảo mắt nhìn vào chiếc gương bên cạnh, những vùng da lộ ra bên ngoài của cô được bao phủ bởi vô số vết đỏ chi chít.

Không còn gì để nói QAQ.

Rất nhanh, Lục Kiêu Trần quay lại phòng, Vân Nghê thấy trong tay anh là một hộp trang sức vô cùng tinh xảo.

Vốn Vân Nghê nghĩ rằng anh đã quên chuẩn bị quà cho mình, trong lúc ngây người, cô thấy anh ngồi cạnh cô, sau đó ôm lấy cô, đưa cho cô cái hộp rồi nói: “Mở ra xem đi.”

“Cái này là…”

Cô thấy cái hộp hình vuông, nhìn rất giống hộp nhẫn, tim cô lập tức đập loạn.

Không thể nào, không lẽ cái này là…

Cô từ từ mở ra, nhìn vào bên trong hộp, giật mình ngây người.

Thật sự là nhẫn…

Vân Nghê hoảng sợ, chợt nghe giọng nói dịu dàng của Lục Kiêu Trần: “Nghê Nghê, đây là nhẫn đính hôn, anh đã đặt làm từ mấy tháng trước, mới lấy được gần đây. Anh biết chúng ta muốn kết hôn thì cần một khoảng thời gian nữa, nhưng anh muốn cho em một lời hứa hẹn, nên tặng thứ này cho em trước.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy kiên định: “Em muốn đeo không?”

Vân Nghê nhìn anh và nhẫn, trái tim rung động, gật đầu: “Muốn…”

Lục Kiêu Trần nở nụ cười, anh cầm lấy nhẫn, Vân Nghê thấy bên trong lòng nhẫn có tên viết tắt của hai người, sau đó anh chậm rãi đeo nhẫn vào ngón giữa của cô, Vân Nghê mỉm cười, cũng cầm lấy một chiếc nhẫn: “Em đeo giúp anh.”

Sau khi cô đeo cho anh, anh thuận tay nắm lấy tay cô.

Hai cái nhẫn kề nhau, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại đẹp vô cùng.

Vân Nghê nhìn nhẫn, hài lòng nở nụ cười, sau đó đầu cô bị xoa loạn: “Có thích món quà này không?”

“Có, cực kỳ thích.”

Lục Kiêu Trần khẽ nâng mặt cô lên, lắp kín môi cô.

Dần dần có chút không thích hợp, Vân Nghê nhận ra gì đó, vội vàng ngăn cản anh: “Em mệt rồi…”

Nhìn dáng vẻ thật sự mệt mỏi của cô, hầu kết anh lăn lộn, cuối cùng ngăn lại cảm xúc của bản thân, bình tĩnh nói: “Ừm, để anh bế em đi tắm rửa.”

Lục Kiêu Trần ôm cô đi vào phòng tắm.

Thuận tiện trêu đùa cô một trận, sau khi tắm rửa xong, anh ôm cô ra ngoài.

“Anh đi thay ga giường.” Anh đặt cô lên sô pha rồi nói.

Vân Nghê xấu hổ đáp lời anh, cô ngồi ngoan ngoãn nhìn anh đi thay ga giường.

Thay xong xuôi, hai người lại cùng nhau nằm trên giường, Vân Nghê quấn chăn, sau đó được anh ôm vào lòng.

Hai người nói chuyện, rồi dần dần, cô mệt mỏi ngủ thiếp trên vai anh, Lục Kiêu Trần nhìn cái hộp mới chỉ dùng một chiếc ở đầu giường, cảm thấy mình mới chỉ nếm qua một chút, căn bản là không đủ, nhưng lại lo cho cô gái nhỏ, sợ cô không chịu nổi nên đành kiềm chế.

Không vội vàng được, phải cho cô thời gian để thích ứng.

Lục Kiêu Trần cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô gái đang nằm trong lòng, áp chế suy nghĩ của bản thân xuống, nhắm mắt lại.

-

Hôm sau là cuối tuần, Vân Nghê ngủ nướng.

Mặt trời lên cao được một lúc lâu, Vân Nghê mới từ từ thức giấc, cô trở mình vừa mở mắt đã nhìn thấy anh đang nằm nghiêng nhìn chằm chằm cô, lông mi anh đen nhánh, gương mặt mang theo đầy ý cười.

Vân Nghê ngây người: “Anh tỉnh từ lúc nào thế…”

“Sớm hơn bé heo lười có mười phút thôi.”

Vân Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh, sau đó lười biếng vặn mình rồi được anh ôm vào lòng, Vân Nghê cười ôm lấy cổ anh: “Anh Kiêu Trần, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.”

“Tối qua ngủ ngon không?” Anh quan tâm hỏi.

Cô gật đầu: “Ngủ ngon lắm.”

Anh đột nhiên nói một câu: “Anh thấy sau này em chuyển đến đây luôn cũng được.”

“Gì cơ?”

Anh nhếch đuôi lông mày: “Bây giờ đã như vậy rồi, cho dù em ở bên kia, anh cũng sẽ bắt em về đây.”

“...” Sao người này lại xấu xa như vậy chứ!

“Để em suy nghĩ đã…”

Anh cười, biết rằng thật ra cô đang tìm lý do thoái thác: “Được, vậy em từ từ suy nghĩ.”

Vân Nghê thầm nghĩ, nếu để ba mẹ biết là xong đời…

Sau đó Vân Nghê lại lôi kéo anh nằm trên giường thêm một lúc, sau khi hoàn toàn tỉnh ngủ mới cùng anh đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, hai người đi từ phòng ngủ xuống phòng bếp, Lục Kiêu Trần hỏi cô muốn ăn cái gì để anh làm, cô nói muốn ăn bánh mì nướng và thịt xông khói, rồi nhận nhiệm vụ đi hâm nóng sữa.

Đem hai ly sữa đã được hâm nóng đặt lên bàn ăn, Vân Nghê liếc nhìn người đàn ông đang đứng trước bếp, cảm nhận được hương vị gia đình ấm áp.

Cùng nhau thức dậy, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau làm bữa sáng.

Tuy đó chỉ là những điều đơn giản, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

Đây cũng chính là hình mẫu cặp đôi mà cô luôn chờ mong.

Hai người cùng nhau ăn sáng, Lục Kiêu Trần nhìn cô nghiêm túc cắn bánh mì, thản nhiên nói: “Bạn học Vân, đeo nhẫn rồi có phải nên suy nghĩ đến chuyện đính hôn rồi không?”

Vân Nghê ngây người: “Chúng ta sẽ đính hôn khi nào?”

“Nếu em đồng ý, anh sẽ tìm thời gian bàn bạc với dì Đỗ và chú Vân, cũng phải bàn bạc với ba mẹ anh nữa.”

Vân Nghê gật đầu, lẩm bẩm nói: “Em không có ý kiến…”

Anh cười: “Nếu miễn cưỡng quá thì thôi vậy.”

“Không có, em đồng ý!”

Cô sốt ruột nói ra hết suy nghĩ của mình.

Nghe được tiếng cười khẽ của anh, cô ngại ngùng cúi đầu, sau đó đầu bị xoa nhẹ: “Được, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện này.”



Ăn xong bữa sáng, Vân Nghê phải xử lý bản thảo tin tức, Lục Kiêu Trần cũng còn chuyện công ty.

Vân Nghê ngồi ở phòng khách, Lục Kiêu Trần thì ở thư phòng.

Lúc làm việc hai người mỗi người một chỗ, không quấy rầy nhau nên rất năng suất.

Giữa trưa hai người ăn uống qua loa, buổi chiều sau khi Vân Nghê xử lý xong công việc, liền đến phòng bếp làm hai ly nước dưa hấu, đi đến thư phòng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Vân Nghê mở cửa, cô vừa bước vào đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần ngồi trước bàn làm việc.

Cô bưng nước dưa hấu qua đó, Lục Kiêu Trần kéo cô vào trong lòng mình hôn một lát, rồi để cô rời đi, Vân Nghê dịu dàng nói: “Em ra ngoài chơi điện thoại, không làm phiền anh…”

“Lại sô pha ngồi chơi đi, ở với anh một chút.”

Vân Nghê cười: “Làm phiền anh thì sao đây?”

Anh ngước mắt nhìn cô: “Vậy thì em sẽ gặp nguy hiểm.”

“...”

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng chạy ra xa anh, đến sô pha ngồi rồi đeo tai nghe chơi điện thoại.

Một tiếng sau, Vân nghê cảm thấy hơi nhàm chán, quay đầu nhìn anh: “Lục Kiêu Trần, anh còn muốn em ngồi đến bao giờ?”

“Xong việc.”

Đuôi lông mày Lục Kiêu Trần hơi nhếch: “Em gấp vậy à?”

Vân Nghê nghe ra ý trong lời nói của anh, đỏ mặt: “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

“Xong việc là anh chơi với em ngay.”

Vân Nghê cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, được một lúc thì thấy Lục kiêu Trần đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em đang xem gì đó?”

Vân Nghê cất di động, cố ý nói với anh: “Em đang xem trai đẹp.”

Anh hơi nhíu mày: “Cái gì?”

“Tất cả đều rất đẹp trai, ai em cũng rất thích.” Đáy mắt ranh mãnh của cô tràn đầy ý cười.

Lục Kiêu Trần trộm nhìn thoáng qua, phát hiện cô đang xem video trêu mèo con, hoàn toàn không phải là trai đẹp gì cả, khóe miệng cong lên, dựa lưng vào sô pha, tầm mắt dừng ở bờ lưng trắng nõn của cô: “Được, vậy em từ từ xem.”

Vân Nghê ngạc nhiên, hôm nay anh không giống bình thường?

Nhìn dáng vẻ đầy bình tĩnh của anh, Vân Nghê cảm thấy kỳ quái: “Lục kiêu Trần, sao anh không ghen?”

Cô mặc một bộ váy dài màu trắng sát lại về phía anh, tầm mắt anh thấp hơn, có thể nhìn hết phong cảnh kiều diễm phía trước của cô, hầu kết anh lên xuống, thấp giọng hỏi lại: “Ghen gì cơ?”

Cô bĩu môi: “Em xem người đàn ông khác mà sao anh không có một chút phản ứng nào thế?”

Giọng nói của cô vừa dứt thì bị anh kéo vào trong lòng, bế cô ra khỏi thư phòng.

Vân Nghê sửng sốt: “Ơ…”

Lục Kiêu Trần cụp mắt nhìn cô, ý cười nổi lên, giọng điệu ẩn ý: “Phản ứng của anh lớn lắm, đưa em về phòng trải nghiệm một chút nhé?”
Bình Luận (0)
Comment