Vân Nghê hiểu ý trong câu nói của Lục Kiêu Trần, cả mặt đỏ bừng lên như quả hồng: “Lục Kiêu Trần, anh bỏ em xuống…”
Anh ngoảnh mặt làm ngơ đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, anh ôm eo cô, ép cô vào cửa, đôi mắt đen nhánh rũ xuống nhìn chăm chú vào cô: “Sao vậy? Không phải chính em muốn xem phản ứng của anh sao?”
Cô khóc không ra nước mắt, giọng nói nhỏ như ruồi muỗi kêu: “Em không phải nói đến cái này…”
“Vậy thì là cái nào?”
Anh nhướng mày: “Em nói rõ ràng một chút, anh không hiểu.”
“...”
Vân Nghê ậm ừ nửa ngày, cô còn chưa nói được nửa câu thì anh đã cúi người khóa chặt đôi môi mềm mại của cô.
Hơi thở mang theo mùi bạc hà mát lạnh cuốn vào, Vân Nghê bị anh hôn đến choáng váng, cuối cùng Lục Kiêu Trần hôn tới vành tai cô, cắn vành tai cô.
“Lục Kiêu Trần, anh, anh xấu quá rồi…”
Cô vừa khóc vừa trách anh, anh khẽ cười một tiếng, nhớ tới lúc vừa mới gặp cô ở trường cấp ba cách đây đã lâu, cô gái nhỏ vô cùng ngây thơ, còn cảm thấy anh là một anh trai tốt: “Trước đây không phải còn cảm thấy anh là người tốt sao?”
“...”
Giả, tất cả đều là giả QAQ.
Vân Nghê xem như đã nhìn thấy, trước đây anh đã lên kế hoạch từ lâu và cố ý lừa cô, bây anh được một tấc lại muốn tiến một thước, càng ngày càng không có nhân tính.
Tối hôm qua, cô không nên bị anh dụ dỗ, chủ động đi vào hang cọp.
Vân Nghê đối diện với ánh mắt vững vàng của anh, cô chớp mắt, muốn khuyên anh: “Lục Kiêu Trần, ban ngày ban mặt… Không được, em còn phải xử lý công việc.”
Anh thấy dáng vẻ nhút nhát của cô, thả cô xuống: “Được, vậy đợi tối nay.”
Thỏ con ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh, Lục Kiêu Trần giơ tay nhéo mặt cô, nói nhỏ giọng ở bên tai cô: “Tối hôm qua đã tha cho em rồi, biết không?”
Vân Nghê nhớ lại tối hôm qua như vậy thật khiến cô quá sức, mặt cô nóng bừng lên, lại nghe được tiếng anh cười nói: “Anh nhịn lâu lắm rồi, Nghê Nghê, em phải thông cảm một chút.”
Vân Nghê nghe thấy vậy, xấu hổ vùi mặt xuống, không dám nhìn anh.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đúng là từ khi hai người thân mật với nhau, cuối cùng vẫn là Lục Kiêu Trần tôn trọng cô.
Không phải là cô không muốn, chỉ là còn có chút thẹn thùng…
Sau đó Lục Kiêu Trần hỏi: “Buồn ngủ không? Hôm nay em không ngủ trưa.”
“Vốn dĩ có một chút…”
Nhưng vừa mới bị trêu như vậy, một chút buồn ngủ cũng không còn nữa.
“Anh ngủ với em một lát.”
Anh bế cô lên giường nằm xuống, cánh tay dài ôm lấy cô, đầu cô dựa vào vai của anh, Lục Kiêu Trần nghịch tay cô, hỏi: “Lát gọi cho dì Đỗ với chú Vân nhé? Xem họ ngày mai có rảnh không, mời họ ra ngoài cùng với ba mẹ anh, nói chuyện đính hôn.”
Vân Nghê ngẩn ra: “Vậy anh không hỏi ba mẹ anh trước sao?”
“Anh cùng ba anh đã nói qua mấy hôm trước, chỉ là mấy ngày nay anh bận công việc nên mới kéo dài tới ngày hôm nay.” Giọng điệu của Lục Kiêu Trần thấp xuống: “Về phần mẹ anh, ba anh nói, bà ấy không ý kiến gì.”
Phong tục kết hôn ở Hoài Thành đều bao gồm cả lễ đính hôn, Lục Kiêu Trần nghĩ đính hôn trước cũng tốt, thứ nhất là làm cho tình cảm của bọn họ ổn định hơn trong thời gian đầu phát triển sự nghiệp, thứ hai là về sau bọn họ có thể ở cùng một chỗ với nhau, anh cũng có thể chăm sóc cô tốt hơn.
Vân Nghê gật đầu, trái tim ngọt ngào: “Vậy lát nữa em sẽ gọi điện cho ba mẹ, chắc ba mẹ em sẽ không phản đối đâu nhỉ?”
Cô dừng lại, kiêu ngạo nói: “Nếu ba mẹ em không yên tâm về anh, còn muốn khảo nghiệm anh một thời gian nữa thì sao?”
Lục Kiêu Trần cười: “Nếu chú dì không đồng ý, vậy em sẽ không đính hôn với anh nữa sao?”
Vân Nghê ngẩn người, sau đó ôm anh, bĩu môi: “Vậy thì em chắc chắn sẽ nói giúp anh…”
Lục Kiêu Trần xoa đầu nhỏ của cô, trong mắt mang theo ý cười: “Yên tâm, em đã đeo nhẫn lên rồi, trốn không thoát đâu.”
-
Buổi tối, Vân Nghê chuẩn bị sẵn tâm lý một lúc lâu, nhanh chóng gọi điện cho Vân Hưng Bình và Đỗ Cầm, vốn dĩ đều chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác, ai ngờ sau khi đầu bên kia biết được, lại không kinh ngạc như vậy, thật sự nhẹ nhàng đồng ý.
Vân Nghê ngạc nhiên, sau đó nghe Đỗ Cầm giải thích: “Thật ra lúc con tốt nghiệp Kiêu Trần có nói với ba mẹ về việc đính hôn của hai đứa, nếu hai đứa thật sự muốn kết hôn, bây giờ đính hôn luôn cũng được rồi.”
Đỗ Cầm cũng thấy được tình cảm của hai đứa nhỏ, từ năm nhất đến bây giờ, bà cũng nhìn ra được Lục Kiêu Trần rất tốt với Vân Nghê, ba mẹ hai bên cũng yên tâm rồi.
Hóa ra Lục Kiêu Trần đã sớm nói qua với ba mẹ cô, uổng công cô còn lo lắng như vậy…
Vì thế giữa trưa ngày hôm sau, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần mỗi người đều đi đón ba mẹ của mình, rồi tới nhà hàng đã đặt trước.
Xem xét khẩu vị của thế hệ trước, Lục Kiêu Trần đặt một nhà hàng tư nhân phương nam sang trọng lịch sự, bởi vì từ trước hai bên ba mẹ đều đã gặp qua nhau, hai nhà cũng rất quen thuộc.
Thật ra hai nhà đã quen biết nhau từ sớm, là lúc nhà máy của Vân Hưng Bình hợp tác với tập đoàn Hoàn Lục, tính cách của Vân Hưng Bình kiên định chăm chỉ, rất được Lục Nhạc Vinh đánh giá cao, hai người từ mối quan hệ hợp tác trở thành bạn bè với nhau, hai nhà cũng có qua lại với nhau.
Sau đó Vân Phong và Lục Kiêu Trần đều sinh ra cách nhau không lâu, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau.
Vốn dĩ Đỗ Cầm là một người bạn tốt của Hoàn Minh Lan, nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, tính tình Hoàn Minh Lan ngày càng trở nên quái gở, cho nên hai người cũng rất ít qua lại với nhau, nhưng vẫn có tình cảm, đặc biệt là sau khi hai đứa nhỏ yêu đương, hai người cũng từ từ liên lạc lại với nhau.
Chỉ là hôm nay, xem như là lần đầu tiên dùng thân phận thông gia để gặp mặt.
Hai nhà ngồi vào bàn, Lục Nhạc Vinh cười với Vân Hưng Bình, cảm khái: “Lão Vân, ông nói xem cũng thật trùng hợp, hai ta còn có duyên phận làm thông gia với nhau, nếu biết trước thì đã đính ước khi bọn trẻ còn nhỏ rồi!”
“Ha ha ha, nếu thật sự đính hôn từ bé, nói không chừng hai đứa nhỏ này từ lúc bắt đầu đã không tình nguyện.”
Mọi người cười nói, Vân Nghê nhìn Lục Kiêu Trần, tranh thủ lúc người lớn đang nói chuyện, nói nhỏ hỏi đùa anh: “Nếu em với anh được đính ước từ bé, anh chắc chắn không muốn phải không?”
Anh nhướng mày nói: “Không chắc, nói không chừng anh sẽ miễn cưỡng mà đồng ý.”
Vân Nghê nghe vậy, trừng mắt liếc anh một cái: “Anh có đồng ý thì em cũng không thèm đồng ý đâu.”
“Là ai khi còn nhỏ đã luôn bám lấy anh, vừa gặp nhau đã giống như cái đuôi đi theo anh hả?”
“...”
“Nhưng lúc đó anh không thấy em phiền sao?”
Anh cong môi: “Cũng bình thường, chỉ là tò mò tại sao trên thế giới này lại có một cô nhóc ngốc như vậy.”
“...”
Vân Nghê không muốn để ý đến anh nữa, bàn tay của anh ở dưới bàn đã nắm lấy tay cô, mỉm cười.
Một lát sau, gọi xong đồ ăn, hai bên ba mẹ nói tới chuyện đính hôn của hai đứa nhỏ, người lớn lên lịch tổ chức tiệc đính hôn vào mùa thu, quá trình đính hôn cũng không có rườm rà như kết hôn, ngược lại cũng dễ xử lý hơn.
Mọi người trò chuyện, Lục Nhạc Vinh thấy Hoàn Minh Lan rất ít lên tiếng, cuối cùng hỏi: “À, Minh Lan, bà có ý tưởng gì không?”
Vân Hưng Bình cười hai tiếng, phụ họa ngay lập tức: “Đúng vậy, chuyện lớn như thế này, chúng ta phải cùng nhau bàn bạc.”
Ánh mắt của Lục Kiêu Trần khẽ động, ngước mắt nhìn Hoàn Minh Lan, trong lòng Vân Nghê cũng có chút thấp thỏm.
Trong lúc này, điều khó đoán nhất chính là suy nghĩ của Hoàn Minh Lan.
Cuối cùng, Hoàn Minh Lan nhìn về phía Vân Nghê, nhẹ nhàng nói: “Tôi không có ý kiến gì, hỏi Nghê Nghê đi, để hai đứa nhỏ quyết định.”
Ý của những lời này, cũng chính là đồng ý hôn sự này.
Lục Nhạc Vinh cười nói: “Đúng vậy, chúng ta là ba mẹ không can thiệp vào, chủ yếu xem hai đứa thích gì.”
…
Sau bữa ăn, lễ đính hôn đã gần như được quyết định xong.
Ăn xong, mấy người họ đi đến cửa nhà hàng, hai bên ba mẹ nói sẽ tự về nhà, không cần hai đứa nhỏ đưa về, cuối cùng Vân Nghê tạm biệt ba mẹ nhà họ Lục: “Chú dì, mọi người đi đường chậm một chút.”
Hoàn Minh Lan nhìn Lục Kiêu Trần đang nắm tay Vân Nghê, cuối cùng đảo mắt nhìn về phía cô, nói: “Nghê Nghê, có thời gian thì tới nhà ăn cơm.”
Vân Nghê ngẩn người, cong khóe môi: “Dạ.”
Lục Nhạc Vinh thấy vậy, nói: “Cuối tuần sau hai đứa không có việc thì về nhà chơi nhé.”
“Được.”
Sau khi tạm biệt ba mẹ, Lục Kiêu Trần lái xe chở Vân Nghê về chung cư.
Trên đường đi, Vân Nghê nói với anh: “Kiêu Trần, em cảm thấy bây giờ mẹ của anh khá tốt, vừa rồi dì ấy còn mời em tới nhà ăn cơm, thật ra là nhớ anh đó.”
Biểu cảm của Lục Kiêu Trần có chút thay đổi, không nói chuyện.
Sau khi xe dừng đèn đỏ, Vân Nghê nắm lấy bàn tay của anh đang cầm ở phanh, mỉm cười với anh: “Em cảm thấy dì cần thêm chút thời gian nữa, nhưng mọi thứ đều đang dần trở nên tốt hơn.”
Lục Kiêu Trần nắm lấy tay cô, cuối cùng cũng đáp lại, ánh mắt trở nên dịu dàng.
-
Hai gia đình đang dần chuẩn bị lễ đính hôn, cuối tuần qua đi, một tuần mới lại bắt đầu.
Mấy ngày làm việc kết thúc trong vội vã.
Thứ sáu, Lục Nhạc Vinh bảo Lục Kiêu Trần buổi tối dẫn Vân Nghê về nhà ăn cơm, vì thế sau khi tan làm, Lục Kiêu Trần đi đón cô gái nhỏ, cùng cô về nhà.
Bóng tối mờ mịt, xe chạy vào khu biệt thự tối đèn, cuối cùng dừng lại.
Vân Nghê với Lục Kiêu Trần xuống xe, cuối cùng đi vào nhà, tới phòng khách, đúng lúc Lục Nhạc Vinh từ phòng bếp đi ra, cười với bọn họ, nói: “Mẹ con đang ở phòng bếp tự mình xuống bếp, biết tối nay các con sẽ về nên bà ấy có làm vài món ngon.”
Lục Kiêu Trần có chút kinh ngạc, dù sao thì Hoàn Minh Lan xuống bếp cũng không nhiều, bà ấy vẫn luôn không thích nấu ăn.
Vân Nghê biết được, mỉm cười với Lục Kiêu Trần nói: “Em đi vào bếp giúp dì.”
Vì thế Vân Nghê đi vào phòng bếp, nhìn thấy Hoàn Minh Lan đang đeo tạp dề, đứng trong căn phòng ánh đèn ấm áp, dưới ánh đèn có chút ấm áp.
Vân Nghê đi qua, chào hỏi Hoàn Minh Lan: “Dì, để cháu giúp dì, có gì cần cháu giúp không ạ?”
“Không cần đâu, cháu vào ngồi đi.”
“Không sao đâu ạ, ở nhà cháu cũng hay giúp mẹ cháu nấu ăn.” Cô nhìn thấy bí đỏ trên thớt: “Cái này phải cắt ra hả dì?”
Hoàn Minh Lan thấy vậy, gật đầu: “Cháu cắt thành miếng nhỏ đi.”
Sau đó Vân Nghê giúp cắt nhỏ, thấy Hoàn Minh Lan đang cầm điện thoại cách xa, có chút khó nhìn, Vân Nghê đi tới, Hoàn Minh Lan có chút lão thị nói: “Chữ nhỏ quá, dì không nhìn rõ lắm, kính cũng không mang xuống dưới.”
“Không sao, cháu đọc cho dì.”
Hoàn Minh Lan đưa điện thoại cho cô: “Được, bắt đầu từ bước thứ hai.”
Vân Nghê đọc cho bà ấy từng bước, Hoàn Minh Lan nấu nướng, quay đầu nhìn cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài, chủ động nói: “Bình thường cháu với Kiêu Trần ở cạnh nhau, ai nấu cơm nhiều hơn.”
“Cháu với anh ấy đều sẽ làm một chút, ai có thời gian sẽ làm.” Vân Nghê vò đầu cười: “Nhưng nhiều lúc không có thời gian thì đặt cơm hộp.”
“Vẫn nên ăn ít cơm hộp thôi, thật sự không được thì thuê đầu bếp về nhà.” Hoàn Minh Lan dừng lại: “Hoặc là về nhà ăn cơm cũng được, mỗi ngày trong nhà đều nấu rất nhiều đồ ăn.”
Khóe môi Vân Nghê cong lên: “Dạ.”
Hai người đang bận rộn ở phòng bếp, Lục Nhạc Vinh đứng ở cửa nhìn, cuối cùng trở lại phòng khách, nói nhỏ với Lục Kiêu Trần đang ngồi trên ghế sô pha: “Ba thấy Nghê Nghê và mẹ con nói chuyện rất tốt.”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, khóe môi cong lên: “Là tính cách của Vân Nghê tốt.”
Lục Nhạc Vinh vỗ chân của con trai: “Bây giờ tính tình của mẹ con đã bình tĩnh hơn nhiều, có phải khá tốt không?”
“Ba còn định tiếp tục ở với mẹ không?” Lục Kiêu Trần bỗng nhiên hỏi.
Lục Nhạc Vinh trầm mặc, cảm khái mà cười một cái, cuối cùng mở miệng: “Con trai, ba thấy con thật sự rất yêu Nghê Nghê, mà ba đối với mẹ con, cũng là như thế, bây giờ chúng ta đều già rồi, ba muốn ở cùng bà ấy.”
Cho dù cảnh đời đổi thay, sự vật thay đổi, nhưng trái tim yêu nhau lúc đầu vẫn không hề thay đổi.
…
Buổi tối, bốn người cùng nhau ăn một bữa thịnh soạn.
Thật ra Hoàn Minh Lan lúc còn trẻ là tiểu thư mười ngón tay không dính nước, không giỏi nấu ăn, sau này vì Lục Nhạc Vinh mà học, nên hôm nay bà ấy mới lựa chọn tự mình xuống bếp, Lục Nhạc Vinh cũng nể tình, liên tục khen ngợi.
Hoàn Minh Lan thấy Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đều rất thích ăn, ngoài miệng không nói gì, nhưng biểu cảm cũng trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi ăn xong, Lục Nhạc Vinh nói: “Chi bằng đêm nay hai đứa đừng về nhà, cuối tuần không có việc gì thì ở lại nhà hai ngày, trong nhà đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, cái gì cũng có.”
Lục Nhạc Vinh nhìn về phía Vân Nghê: “Nghê Nghê, được không cháu?”
Cô có chút ngơ ngẩn, vội gật đầu: “Cháu sao cũng được ạ…”
Lục Kiêu Trần thấy dáng vẻ dò hỏi của Lục Nhạc Vinh, biết ba cố ý hỏi Vân Nghê trước vì cô là người dễ nói chuyện, thấy vậy cũng chỉ nói: “Được.”
Đến tối, dì giúp việc trong nhà tới thông báo cho Lục Kiêu Trần rằng phòng ngủ đã được dọn dẹp, quần áo cái gì cũng có, Lục Kiêu Trần dẫn Vân Nghê trở về phòng, đi vào phòng, Vân Nghê có chút ngượng ngùng: “Ba mẹ anh để chúng ta ngủ cùng một phòng sao?”
Lục Kiêu Trần cười: “Không thì sao?”
Vân Nghê hỏi xong thì cảm thấy mình hỏi có chút ngu ngốc, chỉ là lần đầu tiên đến nhà trai, còn có chút vội vàng, sau đó cô bị người đàn ông kéo vào trong lòng ngực, anh cười nhẹ bên tai cô: “Bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, chẳng lẽ còn chia phòng để ngủ?”
“Ồ…”
Lục Kiêu Trần còn muốn nói gì đó, nhưng có người gõ cửa, nói Lục Nhạc Vinh gọi Lục Kiêu Trần đến thư phòng.
“Chắc ba anh có việc nên tìm anh.” Anh xoa đầu cô gái nhỏ: “Anh đi một chút, em đi rửa mặt trước nhé?”
“Vâng, anh đi đi.”
Lục Kiêu Trần đi rồi, cô đi đến mép giường, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Dưới ánh đèn, hơi nước bốc hơi, nước từ làn da trắng như tuyết của cô chảy xuống.
Ánh sáng dừng ở phía trên, phản chiếu những màu sắc sặc sỡ.
Vân Nghê chậm rãi tắm rửa, đột nhiên cửa phòng tắm bị mở ra, cô hoảng sợ, nhìn thấy là Lục Kiêu trần.
Người đàn ông xử lý xong công việc trở về, nghe được có âm thanh trong phòng tắm, thay quần áo xong đi vào, ánh mắt anh nhìn chằm chằm người cô, ánh mắt đen tối, sau đó đi đến, đóng cửa lại.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.
Vân Nghê xấu hổ: “Sao anh vào được…”
Anh kéo cửa phòng tắm ra đi vào, nhìn thấy cô gái đang cố trốn thì kéo cô vào trong lồng ngực, giọng điệu khàn khàn cùng với nụ hôn rơi xuống: “Tắm cùng đi.”
Nhưng Lục Kiêu Trần không chỉ đơn giản là tắm rửa.
Sương mù mênh mông, nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên.
Không biết qua bao lâu, Vân Nghê bị hôn đến mức cuống quýt, sau đó bị bế lên đè vào mặt kính mờ, Lục Kiêu Trần đột nhiên lười biếng cười: “Đột nhiên nhớ tới một chuyện.”
“Chuyện gì…”
“Trước kia không phải Giang Nguyệt gửi cho em một đoạn truyện ngắn sao?”
Vài giây sau, Vân Nghê nhớ lại, cả khuôn mặt đỏ bừng lên: “Lục Kiêu Trần…”
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn nước của cô, khóe miệng mỉm cười, cúi người nói vào tai cô: “Xem điện thoại chắc không thú vị nhỉ? Anh sẽ cho em tự mình thực hành một chút.”
“...”
Sau khi ra khỏi phòng tắm, hai người về phòng.
Thời gian trôi qua.
Đêm đã khuya.
Cuối cùng, Vân Nghê ôm lấy anh, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, giọt mồ hôi từ cằm của Lục Kiêu Trần rơi xuống, anh nhìn đôi mắt trống rỗng của cô gái trong lòng ngực anh, vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô: “Không sao chứ?”
Một lúc sau, Vân Nghê muốn nói chuyện, nhưng phát hiện giọng bị khàn, tức giận đến mức muốn đánh anh.
Lục Kiêu Trần cời, ôm cô đi tắm rửa.
Cuối cùng trở lại phòng, Vân Nghê chui vào chăn, co rúc vào một góc, Lục Kiêu Trần tóm lấy cả người vào chăn, nhướng mày nói: “Ý em là sao, ăn xong rồi trở mặt không nhận người à?”
“...”
Vân Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Tối mai chia phòng ngủ.”
Lục Kiêu Trần cong môi: “Em nỡ sao?”
“Đương nhiên là em nỡ rồi.”
Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cô quấy đủ rồi, được anh ôm vào lòng, một lúc lâu sau, Lục Kiêu Trần hôn nhẹ sau tai cô: “Buổi sáng ngày mai công ty có chút việc, anh phải đến công ty sớm một chút, em thức dậy thì ở trong nhà, buổi sáng anh sẽ về.”
“Vâng.”
Vân Nghê xoay người lại ôm lấy anh, mắt lim dim: “Em mệt quá.”
“Ngủ đi…”
-
Hôm sau, quả nhiên như lời Lục Kiêu Trần nói, anh đến công ty từ sớm.
Lúc sáng sớm Vân Nghê tỉnh dậy, bên cạnh không có ai.
Buổi sáng cô tỉnh dậy vì lạnh, gió điều hòa thổi vèo vèo vào người cô, cô không biết đã đạp chăn xuống đất từ khi nào, cô mặc mỗi cái áo dây, giờ phút này thật sự rất lạnh.
Cô nhanh chóng tăng nhiệt độ lên, nhặt chăn lên quấn quanh người, nhưng vẫn hắt xì mấy cái.
Cô cảm giác bụng cồn cào, như sông cuộn biển gầm, cả người đều không thoải mái, đoán chắc bị cảm lạnh.
Không dám ngủ lâu, cô nhanh chóng xuống giường rửa mặt, thay quần áo sau đó rời khỏi phòng ngủ.
Đi xuống tầng, thầy Lục Nhạc Vinh đang ở phòng ăn dưới tầng, Lục Nhạc Vinh nhìn thấy cô, bảo cô mau lại đây ăn sáng.
Vân Nghê ngồi xuống, nhìn bàn đồ ăn trước mặt, cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng có người lớn ở đó, cô không thể không ăn, chỉ có thể uống sữa bò, nhưng cô lại cảm thấy buồn nôn.
Lục Nhạc Vinh thấy thế, hỏi: “Sao vậy, bữa sáng không hợp khẩu vị sao? Cháu thích ăn cái gì, nếu không thì bảo nhà bếp chuẩn bị một phần khác?”
“Không phải không phải, chắc do tối qua cháu bị cảm lạnh, có chút khó chịu buồn nôn.”
Lục Nhạc Vinh ngạc nhiên, vài giây sau nói: “Uống chút cháo đi, chú cho người đi lấy thuốc cho cháu.”
Vân Nghê ăn một chút, Lục Nhạc Vinh bảo cô quay về phòng nghỉ ngơi, Vân Nghê cảm thấy chắc do tối qua mình đã ăn quá nhiều dưa hấu, dạ dày có chút khó chịu, hơn nữa điều hòa thổi vào, cô cảm thấy có chút buồn nôn sau khi bị cảm lạnh.
Quay về phòng, cô cảm giác buồn nôn, chạy nhanh tới toilet, một lát sau, dì giúp việc đưa cho cô túi thuốc, cuối cùng đỡ cô nằm xuống giường.
Dì giúp việc rời đi, xuống phòng khách, Lục Nhạc Vinh hỏi: “Thế nào?”
“Vừa rồi Vân tiểu thư nôn ra, tôi cho cô ấy uống thuốc xong rồi, bây giờ đang ngủ.”
“Có phát sốt không?”
“Không, nhiệt độ cơ thể bình thường.”
Lục Nhạc Vinh nhận ra có điểm gì đó không đúng, cuối cùng nghĩ đến cái gì, môi nổi lên ý cười, xua xua tay với dì giúp việc: “Cô đi làm việc đi.”
Sau khi dì giúp việc rời đi, ông ấy ngồi trên sô pha, gửi tin nhắn cho Lục Kiêu Trần: [Con bận việc xong thì về nhà sớm một chút, có việc tìm con.]
Đầu bên kia, Lục Kiêu Trần đang họp thì thấy tin nhắn, anh cầm lấy điện thoại, hơi ngạc nhiên, gõ mấy chữ: [Sao thế ba?]
Vài giây sau, Lục Nhạc Vinh nhắn lại: [Hình như Nghê Nghê mang thai rồi.]
Lục Kiêu Trần:???