Chí Tôn Đặc Công

Chương 122

Khách hàng chính là thượng đế, Tần Dương hiểu điều đó gật đầu một cái, nếu cần tiền lương, dĩ nhiên phải nghe lời bà chủ rồi.

- Được, em sẽ hết sức phối hợp.

Giang Ly mỉm cười nói:

- Cậu cũng không cần có bất kỳ áp lực nào cả, cho dù có người chọn nhạc, chúng ta sẽ hỏi ý kiến cậu trước, nếu như cậu nói không là có thể từ chối.

Tần Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn còn đang lo lắng mình sẽ gặp phải bài hát mình không biết, đến lúc đó đâu có thể đổ lỗi cho khách hàng được.

- Vậy tôi cũng ở trong quán, nếu như có vấn đề gì, cậu có thể tìm đến tôi.

- Vâng, quản lý.

Giang Ly hơi mỉm cười nói:

- Cậu là học trò của giáo sư Trương, cũng không được coi là nhân viên chính thức của quán, cứ tùy ý một chút, cứ gọi tôi là chị Ly là được.

Tần Dương gật đầu nói:

- Được, chị Ly, vậy sau này nhờ chị quan tâm em rồi.

Giang Ly nâng cổ tay nhìn đồng hồ:

- Phải chuẩn bị mở quán thôi, cậu có thể đi nghỉ ngơi một chút, cũng có thể ngồi ở quầy bar uống chút gì đó, cứ coi như tôi mời cậu.

Tần Dương không phải là một người hay ngồi ở quầy bar, lập tức cười nói:

- Em đi nghỉ ngơi một lát vậy.

Tần Dương đến trong phòng nghỉ, lấy điện thoại di động mở ứng dụng học tiếng Anh ra, bắt đầu học tập thuận tiện giết thời gian.

Đây là điều Hàn Thanh Thanh đã đề nghị cho hắn. Muốn tăng trình độ tiếng Anh thật ra cũng rất đơn giản, đọc nhiều, lúc mới bắt đầu không lưu loát có thể gặp chút khó khăn, nhưng khi giữ vững được khả năng đọc thì trình độ tiếng Anh sẽ tăng lên rất nhanh. Cái này giống như việc người xem nhiều phim cũng có nói một vài câu đối thoại tiếng Anh đơn giản vậy, nguyên lý đều giống nhau.

8 giờ 55 phút, Tần Dương đặt điện thoại ở chế độ im lặng, bỏ vào túi đi ra.

Bởi vì là ngày đầu tiên đi làm của Tần Dương, nên Giang Ly cũng đi từ phòng làm việc của mình ra. Tần Dương chẳng qua cũng chỉ là sinh viên năm nhất, cô lo lắng Tần Dương sẽ mất bình tĩnh, mặc dù quán bar không hề lớn, nhưng dù sao cũng có trên trăm người.

Tần Dương bình tĩnh, ung dung đến ở giữa sân khấu, sau đó ngồi xuống phía trước đàn piano.

9 giờ, chính là lúc quán bar có nhiều khách nhất, cả quán bar đã ngồi hết bảy tám phần, trong này không hề thiếu khách quen.

- Hôm nay có biểu diễn dương cầm à? Chàng trai kia là ai thế, thật là đẹp trai!

- Hey, hey, hey, nhìn kìa, trai đẹp kìa!

- Đây là người chơi đàn mà ông chủ mới mời hay sao, trẻ thật đấy, nhưng rất có khí chất.

Tần Dương cũng không nói nhiều trực tiếp bắt đầu đánh đàn, hắn đàn một bài khá thoải mái, vui vẻ, “Bản hùng ca Croatia”.

Sau bản đàn, quán bar vang lên tiếng vỗ tay lác đác, vẻ mặt Tần Dương rất bình tĩnh bắt đầu bài thứ hai, “Ánh trăng”.

Khi đàn xong bản “Ánh trăng”, tiếng vỗ tay trong quán rươụ đã thêm mấy phần, lúc này người nữ phụ vụ mặt quả táo trước đó cầm một chiếc khay đến trên bục tròn sân khấu, đặt ở trước mắt Tần Dương một ly mojito.

- Đây là khách bàn số 32 mời cậu uống, cô ấy nói cậu đàn rất được.

Tần Dương có chút kinh ngạc, đánh đàn còn được đãi ngộ như vậy à?

Theo động tác của người phục vụ mặt quả táo, Tần Dương thấy một người phụ nữ ngồi một mình trên chiếc bàn đôi, đang nhìn về bên này. Bởi vì vấn đề của ánh sáng, nên Tần Dương không nhìn thấy vóc người như thế nào, chỉ nhìn loáng thoáng giống một cô gái trẻ tuổi.

Tần Dương mỉm cười gật đầu, tỏ ý cảm ơn.

Mặc dù Giang Ly nói chỉ cần đàn từ ba đến năm bản là được, cũng có thể xen lẫn với nghỉ ngơi, Tần Dương thuận theo nguyên tắc nếu nhận tiền thì phải hoàn thành xong công việc, nên hắn tiếp tục đánh đàn, dù sao thể lực hắn rất khỏe, cứ coi như là luyện đàn đi.

Tần Dương tiếp tục đánh đàn, trong hai giờ hắn chỉ nghỉ rất ít thời gian, tổng cộng đã đàn đến tám khúc.

11 giờ, Tần Dương đứng dậy, kết thúc buỗi biểu diễn hôm nay, trong quán bar vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người đều rất có cảm tình với chàng trai trẻ đẹp trai có tài này.

Tần Dương có chút ngạc nhiên, nhưng bình tĩnh lại ngay sau đó hướng về phía dưới sân khấu làm một độc tác ưu nhã, phong thái ung dung.

Giang Ly nhìn Tần Dương đi xuống, thấy rất hài lòng, ba trăm đồng rất đáng.

Quán bar Mộng Điệp cũng không phải ngày nào cũng có trình diễn, lúc không biểu diễn sẽ mở một ít nhạc nhẹ, nhưng hiển nhiên không được như biểu diễn trực tiếp. Điều này cứ nhìn vào phản ứng của mọi người là biết.

- Đàn hay lắm!

Giang Ly khen ngợi Tần Dương một câu, sau đó cười nói:

- Lúc nãy cậu có thể nghỉ ngơi một lúc mà, không cần liều mạng như vậy.

Tần Dương cười nói:

- Không sao, nếu đã nhận tiền lương cũng phải làm cho đáng với mức lương em được nhận chứ, em coi như luyện đàn thôi.

Người chăm chỉ luôn làm người khác yêu thích, Giang Ly rút trong ví mình ra ba trăm đồng đưa cho Tần Dương:

- Cầm đi, đây là thù lao hôm nay, 11 giờ rồi, nhanh về đi!

- Vâng, chị Ly, vậy em về trước!

- Ừ, tuần sau nhớ đến nhé, đừng quên!

- Không đâu!

Tần Dương quay về phòng thay quần áo, cởi bộ quần áo đang mặc và giày bỏ vào tủ chứa đồ, mặc lại quần áo của mình lúc đến, sau đó đi ra quán bar, đứng ở ven đường đón xe.

Ngay khi Tần Dương đang chờ xe, một chiếc xe mày đen chạy đến dừng lại trước mặt Tần Dương.

Cửa kính xe hạ cuống, một gương mặt xinh đẹp hiện ra trước mặt, là một cô gái hai mươi sáu hai bảy tuổi, mặc một chiếc váy dài màu đen có hoa văn, da thịt trắng muốt như ẩn như hiện, mắt long lanh như nước, kiềm diễm rực rỡ.

- Anh chàng đẹp trai, cậu đi đâu đó, tôi chở cậu đi.

Tần Dương hơi sững sờ, lịch sự từ chối:

- Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự đón xe là được rồi.

Ngoài miệng tuy từ chối nhưng trong lòng Tần Dương lại có hai phần kỳ quái, mình không biết người phụ nữ này, dáng dấp của mình không tệ lắm, nhưng cũng không đến độ để cho người đẹp đứng lại ven đường để bắt chuyện đâu chứ.

Cô gái xinh đẹp mỉm cười:

- Mojito có hợp khẩu vị của cậu không?

Mojito?

Tần Dương lập tức nhớ đến vị khách đưa đồ uống đến kia, vẻ mặt như bừng tỉnh:

- Cô là vị khách bàn 32 sao?

Cô gái xinh đẹp thản nhiên cười một tiếng:

- Đúng vậy, cậu đàn rất hay, nhất là bản “Ánh trăng” kia, làm cho tôi nhớ lại rất nhiều ký ức tốt đẹp đã qua… Hôm nay cậu mới đến làm sao?

Tần Dương gật đầu nói:

- Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên.

Cô ta hé miệng cười:

- Khó trách trước kia tôi không thấy cậu, hôm nào cậu cũng đến à?

- Không, bình thường tôi đều đi học, thời gian có hạn, chỉ có thứ tư và chủ nhật mới đến thôi.

Cô gái xinh đẹp cười híp mắt nói:

- Sinh viên đúng không? Cậu học trường nào thế?

- Đại học Trung Hải.

Tần Dương vừa trả lời, thì lúc này, một chiếc xe taxi đã đến, Tần Dương vẫy chiếc taxi lại.

- Cảm ơn cô đã tặng đồ uống, tôi đi trước, lần sau gặp lại.

Cô ta cũng không ngăn lại, khẽ mỉm cười nói:

- Được, nếu như lần sau tôi nghe cậu trình diễn nữa, cậu có thể đánh bài “Ánh trăng” lần nữa không?

Tần Dương hơi sững người, đây có thể coi là chọn bài hẹn trước hay không?

Khách hàng là thượng đế, huống chi đối phương đã tặng cho mình đồ uống, một bản “Ánh trăng” cũng không khó khăn gì, cho nên Tần Dương nhanh chóng trả lời:

- Được.
Bình Luận (0)
Comment