Chí Tôn Đặc Công

Chương 123

- Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, các cậu có dự định gì không?

Hà Thiên Phong ngồi trước màn hình máy tính,vô cùng nhàm chán chơi trò chơi, hỏi thăm đám người Tần Dương.

Tôn Hiểu Đông cười nói:

- Mới vào đại học một tháng mà, giao thông ngày Quốc khánh lại đông đúc, tôi không về nhà đâu, ở lỳ trong phòng ngủ vậy, đánh cầu, chơi game, cứ như vậy hết lễ.

Lâm Trúc cười nói:

- Tôi cũng vậy.

Hà Thiên Phong quay đầu nhìn về phía Tần Dương:

- Cậu thì sao, lão đại?

Tần Dương nhún vai:

- Tôi muốn đi làm luyện đàn, tôi đã nói với quản lý, bảy ngày Quốc khánh, mỗi ngày tôi đều đi đánh đàn rồi. Quản lý đã nói, vì là Quốc khánh nên mỗi ngày cho thêm một trăm đồng.

Hà Thiên Phong thở dài:

- Lão đại, cậu ngầu quá đi. Một ngày làm việc hai tiếng kiếm được bốn trăm, một tuần là kiếm được khoảng ba ngàn, hơn người ta nửa tháng lương rồi. Chúng tôi vẫn còn đang tiêu xài tiền của bố mẹ, so sánh này khiến lòng chúng tôi vô cùng lạnh lẽo.

Tần Dương cười nói:

- Chủ yếu là luyện đàn mà, cũng là nhiệm vụ thầy giao, tích lũy kinh nghiệm biểu diễn.

Tôn Hiểu Đông tò mò hỏi:

- Này lão đại, cậu nói giáo sư Trương để cậu đi biểu diễn, tích lũy kinh nghiệm, liệu sau này ông ấy có để cậu ra mắt, làm ngôi sao không?

- Ngôi sao làm gì dễ làm vậy?

Tần Dương cười nói:

- Với lại tôi cũng không phải Lý Tư Kỳ, tôi không muốn làm ngôi sao gì đó…

Hà Thiên Phong cười hì hì nói: 

- Làm ngôi sao còn không tốt sao, lại là nghệ sĩ piano đó, khí chất biết bao, không giống với những ngôi sao diễn viên diễn xuất. Diễn viên nhờ vào đẹp trai dựa vào bình hoa là có thể nổi, nhờ mặt có thể ăn cơm, nghệ sĩ piano là dựa vào thực lực, dựa vào bản lĩnh thực sự ăn cơm!

Tần Dương cười ha ha:

- Thật ra tôi cũng muốn dựa vào mặt ăn cơm, đáng tiếc không có thiên phú này.

Hà Thiên Phong đưa tay sờ mặt một cái, tự khen nói:

- Lão đại, người có bản lĩnh giống như cậu, hãy ngoan ngoãn dựa vào tài hoa kiếm cơm đi. Chuyện dựa vào mặt ăn cơm hãy giao cho soái ca như tôi làm là được.

Trong phòng ngủ nhất thời vang lên tràng cười vang dội, mấy anh em cùng nhau giễu cợt Hà Thiên Phong không biết xấu hổ.

- Ồ, đúng rồi các anh em, tôi phải đi trước đây. Tôi và Văn Văn đã hẹn đi du lịch ba ngày rồi. Hehe, chỉ có hai người chúng tôi, các cậu hiểu chứ…

Đám người Tần Dương lập tức mở to mắt, giật mình nhìn Hà Thiên Phong.

- Cái đệch, thoát ế rồi?

- Ba ngày du lịch, đây chính là cùng ở chung sao.

- Lão nhị, động tác cậu thật mau nha!

Hà Thiên Phong vô cùng đắc ý, nụ cười tràn đầy đắc ý:

- Tôi đã nói rồi, tôi ra tay thì không thể không giải quyết được cô em nào. Haha, các anh em phải cố lên nhé!

Ánh mắt Tôn Hiểu Đông hâm mộ, nhưng miệng lại không chút khách khí:

- Đừng chém gió nữa, không phải trước đây cậu nói thích Hàn Thanh Thanh sao, còn không phải bị đả kích đến im hơi lặng tiếng à?

Nụ cười trên mặt Hà Thiên Phong cứng đờ, cố giải thích:

- Hàn Thanh Thanh hệ số độ khó quá lớn, hơn nữa tính cách cậu ấy điềm đạm như vậy, không dễ đối phó, vẫn là giao cho lão đại có kiên nhẫn vẫn hơn. Tô Văn Văn nhiệt tình cởi mở, cũng là hoa khôi năm lớp khoa Quản lý du lịch, mặc dù so với Hàn Thanh Thanh kém một chút, nhưng cậu ấy vẫn rất xinh đẹp.

Hà Thiên Phong tranh cãi một câu, lập tức tạo ra một tràng phản kích:

- Làm người, quan trọng nhất là biết đủ, không cần tốt nhất, nhất định phải là người phù hợp với bản thân nhất. Các anh em, đừng nói tôi nhé, các cậu cũng nên tìm một người đi, sắp đến mùa đông rồi, ngủ một mình trong chăn lạnh lắm đấy.

- Chết tiệt, lão nhị, cậu cũng quá đê tiện rồi!

- Ra vẻ đi, khoe ân ái, sớm chia tay!

Đối mặt với phản kích của đám người Tần Dương, biểu cảm Hà Thiên Phong bình tĩnh, như nhàn vân dã hạc:

- Nếu chia tay thì chúng tỏ chúng tôi không hợp, tôi sẽ đi tìm người thích hợp hơn. Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi là cơn gió không thể khống chế được, bước chân sẽ không vì ai mà dừng lại!

Mọi người im lặng, có điều đối với sự đắc ý của Hà Thiên Phong, mọi người có phản kích cũng vô ích, ai bảo mọi người đều không có bạn gái chứ?

Việc khoe khoang này kết thúc bằng ba ngón giữa dựng thẳng đứng. Trước lễ Quốc khánh một ngày, Hà Thiên Phong về nhà, nói là đợi hắn đưa Tô Văn Văn đi du lịch về, sau khi chuyện tốt thành rồi mới đến trường học mời mọi người ăn cơm.

Trước đó Tần Dương gọi điện cho sư phụ, thỉnh cầu ông cất giữ đồ hắn cho tốt, chuẩn bị xem như quà tặng cho Lôi Huy, cũng chính là con của chị Lô. Vì đầy tháng rồi, Lôi gia muốn đãi tiệc đầy tháng, Tần Dương chắc chắn chạy không khỏi.

Huống hồ Lôi Kiến Quan đã khôi phục tri giác, đã có thể chống nạng đứng lên tự mình đi lại, chuyện tốt như vây đương nhiên phải chúc mừng, vì vậy hai chuyện này hợp lại cùng nhau làm.

Nếu chị Lô đã thật lòng đối xử với hắn như em trai ruột, vậy quà tặng này dĩ nhiên phải có lòng một chút, tặng tiền gì đó Tần Dương cảm thấy không cần thiết, Lôi gia còn thiếu chút tiền mừng kia sao?

Địa điểm tiệc rượu đầy tháng thật trùng hợp, là quán rượu Toàn Cảnh trên tầng thượng quán rượu của Lệ Cảnh. Trước đó Tần Dương cũng đến đây dự tiệc sinh nhật của Thu Tư. Bày rượu ăn mừng ở chỗ này tựa hồ đã trở thành một kí hiệu của thân phận địa vị, dù sao người có ví tiền bao cả quán rượu Toàn Cảnh ở toàn bộ Trung Hải này rất nhiều, nhưng cuối cùng thực sự có thể bao được vẫn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Quán rượu Toàn Cảnh đã là bảng hiệu của quán rượu Lệ Cảnh. Nếu không phải người đặc biệt, bọn họ không chỉ vì tiền mà bao cả quán rượu Toàn Cảnh rồi từ chối những khách hàng khác, muốn bày rượu ăn mừng ở quán rượu Toàn Cảnh, không chỉ đơn giản có tiền là có thể làm được.

Tần Dương mở gói hàng sư phụ gửi tới, bên trong là một số đồ tương tự rễ cây, nhưng hình dáng mấy rễ cây này đều rất kỳ lạ, hình thù rễ dài, phù to, khiến chúng nhìn qua giống như một ông lão có chòm râu dài.

Tần Dương chọn ra mười hai cây, đặt vào trong hộp gỗ rồi đem cất số còn lại, sau đó cầm túi ni lông bỏ hộp gỗ vào, xách ra khỏi cửa.

Tần Dương quen thuộc đi thang máy lên tầng thượng. Ở cửa vẫn là kiểm tra thiệp mời, vẫn là các loại tân khách mặc áo mũ chỉnh tề, cũng may hôm nay là tiệc trưa chứ không phải tiệc rượu. Mặc dù tân khách vẫn có thân phận như cũ nhưng tóm lại là đến ăn cơm, mọi người mặc tùy ý hơn nhiều. Tần Dương cả người mặc áo sơ mi quần jean đứng trong đám người cũng không gai mắt. 

Lôi Tử Cường làm chủ nhân đang đón khách trước cửa, nhìn thấy Tần Dương mắt liền sáng lên, bước nhanh tiến lên đón:

- Tiểu Tần, haha, em tới rồi, mau vào đi, chị em đang lẩm bẩm em đâu đó, nói em còn không đến sẽ phái người bắt em đến đây.

Tần Dương cười haha nói:

- Có cơm ăn sao em không đến chứ, tự em vào là được, anh không cần để ý đến em.

Lôi Tử Cường phải đón khách mời, quả thật cũng không có thời gian quan tâm Tần Dương, cười nói:

- Được, vậy em vào đi…À, chị em ở kia.

Ánh mắt Tần Dương xuyên qua cửa, nhìn thấy chị Lô, bên cạnh là một chiếc xe đẩy, em bé đang nằm trong đó. Chị và hai khách nữ đang trêu chọc đứa bé, mặt đầy vui vẻ.

- Được, Lôi đại ca đón khách đi, em đi thăm em bé.

Tần Dương đi vào cửa, đi tới chỗ chị Lô, mới đi được vài bước, bước chân hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi vào chỗ khách quý ngồi, có chút kinh ngạc.

Văn Ngạn Hậu và Thu Tư!

Không ngờ bọn họ cũng tới?
Bình Luận (0)
Comment