Chí Tôn Đặc Công

Chương 303

- Phải, tôi là công chúa hoàng thất Ingles, là người thừa kế đứng thứ năm ngôi vị nữ hoàng. Chỉ cần các người cứu tôi, đưa tôi đến nơi an toàn, tôi nhất định sẽ cảm tạ hai người thật tốt, tôi có thể cho hai người tất cả mọi thứ mà hai muốn.

Khi công chúa Konnie nói câu này, trong khẩu khí có chút cao ngạo không che giấu được, tuy trên người vẫn chật vật như cũ nhưng khí thế quý tộc kia vẫn xuất hiện lần nữa, chỉ là phối hợp với dáng vẻ chật vật của cô lại có chút buồn cười.

Thần sắc Tần Dương bình tĩnh nhìn chằm chằm công chúa Konnie:

- Cô có thể trực tiếp nói những lời này với những tên kia.

Công chúa Konnie nhìn vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút mỉa mai của Tần Dương, nhất thời hơi ngượng ngùng:

- Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi, vì tôi đã nhìn thấy bọn họ, tôi biết rõ sự thật, bọn họ sẽ không để chúng ta sống mà rời đi.

Tần Dương thản nhiên nói:

- Cô biết thì tốt. Trông cô xinh đẹp, hơn nữa là một công chúa, loại người liều mạng như họ đương nhiên sẽ không để ý việc cùng bọn họ sung sướng trước khi cô chết. Đối với bọn họ mà nói, ngủ cùng công chúa, việc tuyệt vời này đủ để bọn họ chém gió nhiều năm rồi.

Sắc mặt công chúa Konnie nhất thời đỏ lên mấy phần, trong ánh mắt có chút lúng túng và tức giận:

- Anh này, ăn nói kiểu gì thế!

Tần Dương không thèm để ý thái độ công chúa Konnie, lạnh lùng nói:

- Điều tôi nói có phải sự thật hay không chắc tự cô rõ nhất. Lúc này đừng ra vẻ công chúa ta đây trước mặt tôi. Hơn nữa nói thật với cô, tôi cứu cô chỉ là thuận tay, chủ yếu là vì cướp vũ khí, nếu không tôi còn lâu mới để ý đến cô. Cô muốn sống thì nghe lời một chút, vì tôi không chắc chắn vào lúc nào đó vì để sống sẽ bỏ lại cô.

Công chúa Konnie nghe Tần Dương nói vậy, chút tức giận trước đó đột nhiên tan biến không còn dấu tích, thay vào đó là vô cùng sợ hãi và lo lắng.

Lần này cô đúng là gặp được đủ loại nhân tính trước lúc sinh tử, vì để sống mà những người này nghĩ đủ mọi cách, có người quỳ xuống đất cầu xin tha mạng, có người nguyện ý bỏ tiền, có phụ nữ xinh đẹp đồng ý ngủ cùng, có người khác không chút do dự bán đứng…

Nhìn thấy được từng cảnh xấu xí này, cô hoàn toàn tin lời Tần Dương. Cô tin vào lúc quan trọng Tần Dương sẽ bỏ rơi cô không chút do dự, dù sao đối với hắn mà nói, cô chỉ là một người qua đường, một người lạ không hề có quan hệ.

Công chúa Konnie thấp giọng khẩn cầu nói:

- Anh, xin đừng bỏ rơi tôi. Tôi nhất định nghe lời anh, chỉ cần anh đưa tôi theo, anh bảo tôi làm gì cũng được.

Tần Dương hừ một tiếng, quay đầu nhìn Hàn Thanh Thanh đã mặc quần áo tử tế, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi thôi, trời sáng rồi, ở đây đã không an toàn nữa.

Hàn Thanh Thanh chỉnh sửa quần áo của mình một chút, mặc dù có chút quái dị, nhưng ít ra mặc lên người vẫn ấm áp, rất thoải mái.

- Được!

Tần Dương trở tay móc súng ra, đưa cho Hàn Thanh Thanh:

- Cái này cậu cầm lấy phòng thân, trước khi dùng mở chốt an toàn. Nè, chính là thế này, sau đó hướng về mục tiêu trực tiếp bóp cò là được.

Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, nhận lấy súng lục, sau đó cắm vào đai lưng của mình, công chúa Konnie bên cạnh thấy vậy liền vội vàng nói:

- Trước kia tôi từng bắn súng, có thể cho tôi một khẩu không, tôi có thể giúp đỡ.

Tần Dương hoài nghi nhìn công chúa Konnie:

- Cô biết?

Công chúa Konnie nóng lòng biểu hiện giá trị của mình, sợ bị Tần Dương bỏ rơi liền vội vàng gật đầu nói:

- Tôi từng rèn luyện súng ống, đó là AK47, tôi biết dùng, không tin cậu cho tôi thử đi…

Tần Dương nghe công chúa Konnie nói vậy, cũng tin tưởng vài phần, đem một khẩu AK47 trong đó đưa cho cô:

- Làm thử một lần cho tôi xem, đừng bắn thật!

Công chúa Konnie nhận lấy AK47, động tác thông thạo tháo băng đạn ra, sau đó lại giả vờ lên đạn, mở chốt an toàn, ôm khẩu AK47 làm động tác nhắm bắn tiêu chuẩn.

Tần Dương đưa tay đè khẩu AK47 xuống, hài lòng gật đầu:

- Tốt lắm, đóng chốt lại đi. Đi thôi!

Công chúa Konnie thấy vẻ hài lòng của Tần Dương, thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô sợ nhất chính là bị Tần Dương bỏ mặc cô. Đừng thấy cô bắn AK47 thành thục, nhưng nếu thật sự bắn nhau với người ta, cô chỉ là một tay mơ, hoàn toàn không có bao nhiêu sức chiến đấu.

Tần Dương men theo rừng cây đi vòng sang phía bên kia, hắn chuẩn bị cố gắng cách xa những người kia. Chỉ cần hắn tận lực kéo dài thời gian, một chiếc tàu lớn như vậy, mất liên lạc nhiều người như vậy, không thể nào không bị người ta phát hiện ra được.

Hai người Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie đều theo sau Tần Dương, trong rừng cây giăng đầy gai, đi bộ rất khó khăn, tốc độ di chuyển cũng không nhanh.

Cùng lúc với chuyển động của ba người, Saburo Kurosawa đã phát hiện ra điều không đúng, vì hắn muốn phân phó hai thuộc hạ áp giải công chúa Konnie mang chút trang bị đến, nhưng phát hiện không liên lạc được.

Saburo Kurosawa bỏ máy truyền tin xuống, sắc mặt lạnh lẽo:

- Xảy ra chuyện rồi, quay đầu!

Hơn mười người bắt được quay đầu lại cẩn thận phòng bị, lục soát quay về. Khi đi qua điểm phục kích của Tần Dương, Saburo Kurosawa dừng bước, ánh mắt rơi vào mấy bụi cây nhỏ bị biến dạng, con ngươi hơi co rút lại.

Saburo Kurosawa khoát tay, người xung quanh lập tức tản ra, bắt đầu tiến hành lục soát khắp nơi. Rất nhanh có người phát hiện hai thi thể bị Tần Dương giấu sau lùm cây, dù sao Tần Dương cũng không cảm thấy bản thân sau khi có thể giết người sẽ không bị người ta phát hiện.

- Bọn chúng ở đây!

Saburo Kurosawa đi đến sau lùm cây, nhìn hai xác đàn ông chỉ mặc quần lót, sắc mặt trở nên có chút khó coi.

Một tên thuộc hạ lật hai thi thể lên, trên ót họ nhìn thấy vết đạn bắn trí mạng.

- Là vết thương do đạn bắn, một phát trí mạng. Chúng ta không nghe tiếng súng chắc là có ống giảm thanh.

Trong giọng nói của Saburo Kurosawa lộ ra mấy phần lạnh như băng:

- Nếu tao nhớ không lầm, lúc bọn nó thi hành nhiệm vụ thì có mang ống giảm thanh. Kẻ này biết kế hoạch của chúng, còn có súng giảm thanh. Nói như vậy, bọn người Izushiro cũng chết trong tay hắn, trước khi chết đã cho nổ bom trên thuyền.

Người đàn ông mặt sẹo trầm giọng nói:

- Tiểu tử này hình như không phải người bình thường, hắn im lặng giết chết người của chúng ta không tiếng động, cứu được công chúa Konnie, còn cướp súng của bọn họ. Bây giờ trong tay hắn ít nhất có hai khẩu AK và một khẩu súng lục…

Giọng Saburo Kurosawa lạnh lùng:

- Cho dù tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì, hắn có thể tiếp xúc với Izushiro, cũng có thể tiếp xúc với mục tiêu chuyến này của chúng ta, thậm chí vật chúng ta muốn tìm cũng nằm trong người hắn. Chúng ta nhất định phải tìm thấy hắn, giết hắn, nếu không mọi thứ chúng ta làm đều có thể thành công dã tràng!

Saburo Kurosawa sãi bước đi ra ngoài, ánh mắt rất nhanh rơi vào mấy dấu chân trong lá cây.

- Bọn chúng mới đi không bao xa, tiểu tử kia cứu công chúa Konnie, bản thân hắn còn mang theo một phụ nữ. Ba người tuyệt đối chạy không bao xa, cũng tuyệt đối không thể không để lại dấu vết. Đuổi theo!
Bình Luận (0)
Comment