Chí Tôn Đặc Công

Chương 304

Vì còn phải dẫn theo hai cô gái, nên tốc độ đi chuyển của Tần Dương cũng không quá nhanh, vì vậy khi hắn quay đầu phát hiện truy binh xuất hiện, thì Tần Dương chỉ hơi nhíu mày, cũng không sợ hãi gì cả, chẳng qua có hơi bất ngờ vì tốc độ đuổi theo của đối phương.

- Chạy nhanh lên, bọn chúng sắp đuổi tới rồi!

Tần Dương la lên một tiếng. Lúc trước hắn cũng đã quan sát kỹ địa thế quanh đây, ở đoạn cuối của mảnh rừng tùng này có một con đường lên núi khá hẹp, phía bên phải là vách núi, bên dưới vách núi là dải đá ngầm xen kẽ lẫn nhau trồi lên trên mặt biển, mặc dù bên trái là một mảnh rừng, nhưng con đường lại rất dốc, người bình thường rất khó đi lại ở đây.

Chỉ cần đi qua đoạn sườn núi này, thì có thể tới được mảnh rừng rậm rạp kia, từ đó Tần Dương có thể lợi dụng địa hình để đánh lén truy binh phía sau. Hơn nữa khu rừng ở phía đối diện còn rậm rạp hơn nhiều, chiến đấu trong rừng cây rậm rạp cũng chính là một trong những sở trường của Tần Dương.

Vốn trong tay Tần Dương chỉ có một khẩu súng lục và một ít đạn, nên dù hắn có là tu hành giả, thì cũng không thể nào chọi cứng với hơn mười tên có đủ loại vũ khí được, nhưng bây giờ trong tay đã có một khẩu AK47 cùng với đầy đủ đạn dược, lòng tin của Tần Dương cũng lớn hơn trước rất nhiều.

Khi Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie nghe thấy Tần Dương bảo có truy binh đuổi tới, thì lập tức vẻ mặt biến sắc, bước chân cũng đột nhiên nhanh hơn.

Ba người nhanh chóng chạy tới đỉnh núi, sau đó cấp tốc vượt qua đoạn sườn núi kia, đám người Kurosawa Saburo phía sau bọn họ cũng đã nhanh chóng chạy về phía sườn núi.

Tần Dương quay đầu thoáng nhìn, khẽ quát:

- Hai người phải tiếp tục chạy, đừng quay đầu lại, tôi sẽ đuổi theo hai người sau.

Hàn Thanh Thanh và công chúa Konnie biết đây là Tần Dương định ở lại đón đánh truy binh, mặc dù hai người đều muốn ở lại trợ giúp hắn, nhưng họ cũng biết dù mình có ở lại thì cũng chẳng giúp được gì cho Tần Dương, ngược lại còn làm cho hắn thêm vướng tay vướng chân nữa.

Hai cô gái nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, còn Tần Dương thì nhân lúc chạy ngang qua một lùm cây, đột nhiên xoay người nhảy xuyên qua lùm cây như một con báo săn, sau đó chạy thẳng tới phía sau một tảng đá lớn trong rừng, âm thầm đưa nòng súng AK47 ra ngoài.

Đám người Kurosawa Saburo cũng nhanh chóng đuổi tới, trên sườn núi cũng không có vật gì có thể che chắn được, cũng không có cây cối gì cả, nên Tần Dương có thể nhìn thấy rõ một đám người cầm đúng đang chạy tới.

Sau khi Tần Dương ngắm chuẩn, thì ngay lập tức bóp cò súng.

"Tạch tạch tạch!"

Ngay lúc đó, trước ngực của tên chạy dẫn đầu nở ra một đóa hoa máu, cứ thế trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Đột nhiên có biến cố xuất hiện, làm cho cả đám người Kurosawa Saburo trở nên hoảng sợ, quả thật, bọn họ không nghĩ tới Tần Dương lại dám một thân một mình ở lại tập kích bọn họ, lập tức cả đám bị dọa sợ ngã nhào xuống đất.

Tần Dương cũng không dừng lại, tiếp tục bóp cò súng bắn tiếp, bắn trúng người thứ hai, người này sau khi bị trúng đạn thì la lên một tiếng thảm thiết, thân hình lảo đảo rồi rơi thẳng xuống vách núi, tiếng la hét vẫn còn vang vọng xung quanh mãi đến khi một tiếng “ầm” vang lên thì mới dừng lại.

Sau khi Tần Dương liên tục bắn chết hai người, thì rốt cục đối phương cũng phát hiện ra vị trí Tần Dương ẩn nấp, toàn bộ súng đều nhắm về phía Tần Dương mà nhả đạn.

Nhưng Tần Dương cũng đã lăn mình trốn về đằng sau tảng đá, sau đó hóp lưng lại như mèo nhanh chóng chuyển đổi trận địa.

Rừng cây rậm rạp, Tần Dương lại nhanh chóng lựa chọn một ví trí rồi tiếp tục giương họng súng về phía cửa vào của khu rừng.

Khi đám người Kurosawa Saburo lao đến, thì lại bị Tần Dương đánh lén lần nữa, do địa hình chật hẹp và trình độ bắn súng cực tốt của Tần Dương, ngay tức khắc bên kia có hai người bị trúng đạn ngã xuống.

Những tên còn lại thấy vậy thì đều tản ra, nguyên một đám cực kỳ cẩn thận bao vây khu rừng lại, tới lúc này thì ưu thế người đông cũng đã hiện ra, một khi Tần Dương nổ súng bắn bất kỳ một người nào, vậy thì ngay tức khắc hắn sẽ bị tất cả những người còn lại bao vây bắn thành cài sàng.

Tần Dương lẳng lặng nằm yên dưới đất, tay trái nhẹ nhàng thò vào trong túi áo lấy ra cây bút máy hắn mượn của Hoắc Kim Hải, rồi âm thầm nhắm về phía một tay súng đang tới gần.

Dù khoảng cách giữa Tần Dương và tay súng này đã rất gần, nhưng Tần Dương vẫn nín thở không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi, giống như một người thợ săn đầy kinh nghiệm đang yên tĩnh chờ đợi con mồi đi vào bẫy vậy.

Tay súng này đi qua phía trước Tần Dương, ngay khi hắn đưa lưng về phía Tần Dương thì Tần Dương cũng nhấn vào cái nút bấm trên cây bút, một mũi kim bay ra ngoài mà không tạo ra chút âm thanh nào, trực tiếp đâm vào gáy của tay súng kia.

Tay súng này chỉ cảm thấy đau đau ở gáy, y như là bị muỗi chích vậy, hắn đưa tay sờ gáy của mình, thì phát hiện ra là một mũi kim, hắn bèn rút mũi kim ra rồi định cầm lên xem, nhưng hắn còn chưa kịp giỡ mũi kim lên xem, thì thuốc mê cực mạnh được tẩm lên cây kim đã phát huy tác dụng, lập tức thân thể của hắn trở nên mềm nhũn, sau đó trực tiếp ngã về phía sau.

Tần Dương đang nấp ở trong bụi cỏ đưa hai tay ra, một tay nâng giữ phía sau lưng của hắn, tay còn lại thì giữ chặt khẩu súng của hắn, sau đó nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống đất, tay phải để súng xuống, rút con dao găm ra cắt một đường trên cổ hắn. Cả quá trình hành động đều im hơi lặng tiếng, không làm kinh động tới bất kỳ tên nào ở xung quanh

Sau khi Tần Dương giết chết tên này, thì tiện tay gỡ chiếc mũ của hắn xuống, rồi đội ở trên đầu mình, cố gắng hạ thấp vành nón xuống, sau đó đứng thẳng người lên, rồi đi về phía một tên ở phía trước.

Khi tên này đang bận chú ý mấy lùm cỏ xung quanh mình, thì có khẽ liếc mắt nhìn Tần Dương, nhưng hắn cũng không phát hiện ra đây không phải là đồng bọn của hắn, bởi vì vị trí mà Tần Dương xuất hiện cũng chính là vị trí đồng bọn của hắn, hắn theo bản năng tưởng rằng đây là đồng bọn của mình.

Tần Dương lại nhích tới gần tên này, sau đó lại bấm cái nút trên cây bút máy kia lần nữa, lại có một cây kim bay ra, ghim trúng vào phần cổ của tên này.

Tên này cảm nhận được cảm giác tê dại truyền tới từ cổ, bèn xoay đầu lại, tới lúc hắn nhìn thấy Tần Dương đang đứng phía sau mình, thì nét mặt trở nên hoảng hốt đang định nói gì đó nhưng đột nhiên thân thể lại trở nên mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.

Tiếng động bên này rốt cuộc cũng làm kinh động tới một tay súng khác, nhưng khi hắn vừa quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, thì Tần Dương cũng đã giơ súng lên nhắm về phía hắn rồi bóp cò.

"Tạch tạch tạch!"

Lập tức, lồng ngực của tay súng này nở ra một đóa hoa máu, sau đó hắn ngã đổ về phía đằng sau, đè ép cả một mảng cỏ.

Tần Dương hạ thấp họng súng, nhắm ngay về phía tên đang bị hôn mê kia nổ súng bắn một phát, sau đó dường như Tần Dương đã biến thành một con báo vậy, tốc độ nhanh đến dọa người, ngay trước khi những tên khác kịp thời vây lại thì Tần Dương cũng đã chạy về phía sâu trong rừng.

"Tạch tạch tạch!"

Tiếng đạn xé gió vang lên dồn dập, nhưng cách Tần Dương di chuyển lại linh động, không ngừng chuyển hướng, hơn nữa mỗi vị trí hắn dừng chân đều có cây cối che chắn, những viên đạn bắn về phía Tần Dương nếu không bị trật thì cũng bị cây cối cản lại.

Vẻ mặt của Kurosawa Saburo tràn đầy sát khí, hắn cầm một khẩu AK47 bắn phá một cách điên cuồng, khi nhìn thấy bóng người như quỷ mị của Tần Dương biến mất ở trong cánh rừng, Kurosawa Saburo phẫn nộ rống lên:

- Đuổi, không thể để cho hắn trốn thoát!

Kurosawa Saburo đuổi mấy trăm mét, lại phát hiện cũng đã hoàn toàn mất đi bóng dáng Tần Dương, hắn phảng phất biến thành một cái cây, cứ như vậy biến mất ở mảnh rừng này.

Lúc Kurosawa Saburo quay đầu nhìn xem những người còn lại bên cạnh mình, thì không nhịn được mà hít vào một luồng khí lạnh.

Tổng cộng có mười lăm người lên đảo, hai người áp giải công chúa Konnie đã bị giết, trên sườn núi và lối ra mỗi nơi bị giết một người, ban nãy đối phương dùng phương pháp thần không biết quỷ không hay lại gần giết thêm ba người, bây giờ bên cạnh mình cũng chỉ còn có năm người!

Rốt cục thì tên này là ai vậy?
Bình Luận (0)
Comment