Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1002 - Chương 1012: Có Phải Rất Khó Lựa Chọn

Chương 1012: Có phải rất khó lựa chọn
 

Mặc dù cho tới giờ Tần Dương vô ý trở thành tiêu điểm nói chuyện phiếm của mọi người, nhưng lơ đãng vẫn có một số điều vẫn để hắn nhận được ánh mắt khâm phục của mọi người như cũ.

Nếu mọi người biết vốn hắn chỉ đi Los Angeles để thu lại tiền nợ, không để ý lại thu mua một phần cổ phần của công ty phim ảnh truyền thông Padi có danh tiếng trong làng phim ảnh lâu đời ở Hollywood, lọt vào thế giới điện ảnh Hollywood, sợ rằng biểu lộ sẽ càng phấn khích hơn.

Tần Dương dẫn dắt đề tài hướng tới đám người Hàn Phong, hỏi thăm cửa hàng bánh ngọt của bọn họ.

- Trước mắt đã mở cửa hàng đầu tiên, mấy tháng nay buôn bán đã dần tốt rồi, tôi định mở hai đại lý lớn trước, hơn nữa sẽ dần dần hướng về tất cả các khu vực.

Hà Thiên Phong cười ha ha nói:

- Được đấy, một nhà biến thành ba nhà, ba nhà biến thành nhiều nhà, nếu làm tốt thì hai, ba năm có lẽ cũng có thể phổ biến khắp cả Trung Hải nữa.

Lâm Phỉ mỉm cười nói:

- Quả thật có quyết định như vậy, cửa hàng bánh của chúng tôi chủ yếu người tiêu thụ là quần thể bậc trung, bậc cao, chủ yếu địa điểm nằm trong khu vực buôn bán sầm uất cùng với khu dân cứ có chất lượng cuộc sống tương đối cao, nhưng tốc độ thúc đẩy cũng không nhanh, ổn định chút thôi, dù sao cửa hàng bánh là nguyện vọng của tôi, dù chỉ thành công một cửa hàng thì tôi cũng đã rất hài lòng, thật sự cũng không chạy theo quy mô nhất định phải lớn tới bao nhiêu.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Có thể làm chuyện mình thích thì đối với bản thân là một loại hạnh phúc, về phần kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu vật chất cơ bản đối với chúng ta thì cũng không cần quá gắng theo đuổi, dù sao chuyện kiếm tiền căn bản không có điểm dừng.

King Kong hài hước nói:

- Cậu cho rằng mỗi người đều là thổ hào như anh sao, chúng tôi đều phải giãy giụa trong cuộc sống nghèo khổ, ước gì kiếm được nhiều tiền chút đấy.

- Anh tránh ra!

Tần Dương cười mắng:

- Anh mà tính là người nghèo thì đại đa số người ở Trung Hoa này đều là hộ khốn khổ rồi.

King Kong cười khà khà:

- Tôi cũng chỉ dính chút ánh sáng của cậu thôi, haiz, có người dựa cảm giác thật sướng, nằm cũng có thể kiếm tiền.

Tất cả mọi người biết King Kong chiếm năm phần trăm cổ phần của công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện, chiếu theo quy mô mở rộng và tình hình tiêu thụ hiện nay của công ty Thiểm Điện thì năm phần trăm cổ phần này hàng năm ít nhất cho King Kong một khoản tiền lãi nhất định, mà trong mấy năm tương lai con số này sẽ còn tiếp tục tăng lên, có thể đạt tới mấy chục triệu, thậm chí hơn mấy trăm triệu, xác thực chính là nằm kiếm tiền.

Lam Linh Vũ cười hì hì nói:

- Vương đại ca anh chính là cổ đông nên chỉ nằm kiếm tiền, tôi thì thảm rồi, chỉ là một trợ lý nhỏ, nghèo nhất chính là tôi.

King Kong cười nói:

- Cô còn tính là một trợ lý nhỏ à, cô hiện giờ là trọ lý tổng giám đốc, đây chính là người có quyền cao chức trọng đấy, cho dù không nói tới điều này, thì nâng cao được năng lực bản thân, sau này chắc chắn là tinh anh đứng trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao, thành tựu tương lai không phải những mấy lão quê mùa chúng tôi có thể so sánh được.

Lam Linh Vũ mỉm cười, ánh mắt đảo qua Tần Dương:

- Thì cũng là vì tổng giám đốc La nể mặt Tần Dương mới tận lực đề bạt bồi dưỡng tôi, tôi thật ra rất lo lắng bản thân làm không tốt đây.

Tần Dương cười rộ lên:

- Tôi nghe dì La nói năng lực của cô rất tốt, học tập tiến bộ rất nhanh.

Lam Linh Vũ rời khỏi Ngũ Tiên môn tới Trung Hải, tuy là giúp Tần Dương giải trừ cổ độc, nhưng cũng muốn dung nhập cuộc sống thành thị, lúc trước Trang Mộng Điệp để cô nhậm chức ở công ty sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe Thiểm Điện, vốn muốn để cô đảm nhiệm chức vụ trợ lý cho Tần Dương, nhưng Tần Dương lại là một ông chủ vung tiền, căn bản không định nhận chức vụ gì, trực tiếp ném công ty cho dì Thi Nhã, kế hoạch của Trang Mộng Điệp cũng không thể thực hiện được.

La Thi Nhã biết Lam Linh Vũ là bạn của Tần Dương, là người tu hành, còn từng cứu hắn, cho nên liền kéo Lam Linh Vũ tới tập đoàn Thi Nhã, đảm nhiệm chức vụ trợ lý của La Thi Nhã, dạy bảo và chỉ điểm cho cô.

Bữa lẩu chấm dứt, mọi người chuyển tới phòng hát karaoke, Văn Vũ Nghiên cáo từ trước, Tần Dương bảo mọi người đi tới địa điểm hát trước, còn hắn đưa Văn Vũ Nghiên ra ngoài thuê xe, Văn Vũ Nghiên không từ chối,

- Xem dáng vẻ này của anh, lần này tới có phải có chỗ cần nhờ vả không?

Tần Dương và Văn Vũ Nghiên sóng vai đi về phía trước, khẽ cười nói:

- Cũng gần như vậy, ân oán với Thủy Nguyệt tông đã được giải quyết, tạm thời cũng không có việc gì, có thể an tâm nghỉ ngơi, thoải mái làm một số chuyện rồi.

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói:

- Biến hóa này của anh cũng quá nhanh rồi, từ sinh viên tới công ty, lại thẳng tới nghệ sĩ dương cầm, thành ngôi sao rồi.

Tần Dương cười nói:

- Có một số việc là bị ép buộc, có một số là chuyện bản thân muốn làm, dù sao chỉ là học hành nên cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, khi cô đi học không phải cũng gây dựng sự nghiệp đó sao, còn làm ra một công ty lớn như vậy?

Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói:

- Tôi làm ra so với anh chính là bà mo gặp phải thầy phù thủy rồi.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Sao có thể như vậy được, cô ban đầu làm từ một phòng công tác nhỏ từng bước trở thành công ty lớn, dựa vào chính thực lực bản thân, cũng không hề mượn năng lực từ cha mình, còn tôi chẳng qua chỉ là mượn tài nguyên từ sư môn, tiền đẻ ra tiền mà thôi, cô cũng biết dùng một triệu kiếm ra tiền lời một triệu cũng không khó, nhưng muốn từ bàn tay trắng kiếm ra một triệu tiền lời mức độ khó khăn lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Văn Vũ Nghiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Anh thật sự biết nịnh hót đấy.

Tần Dương nhún vai:

- Tôi chỉ nói đúng sự thật mà thôi.

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nhẹ nhàng, chuyển hướng đề tài:

- Người tới hôm nay cũng có không ít mỹ nữ đâu nhỉ.

Tần Dương có chút quẫn bách:

- Mỹ nữ nhiều, đàn ông cũng không thiếu mà.

Văn Vũ Nghiên cười như không cười nhìn Tần Dương:

- Anh và Hàn Thanh Thanh hiện giờ ra sao rồi?

Tần Dương lắc đầu:

- Cũng không khác trước lắm, không có gì thay đổi.

Giọng điệu của Văn Vũ Nghiên hờ hững hỏi:

- Có phải rất khó lựa chọn không?

Tần Dương bị Văn Vũ Nghiên nói như vậy lập tức có phần ngượng ngùng, nhưng cũng thản nhiên gật đầu:

- Đúng.

Trên gương mặt Văn Vũ Nghiên lộ ra biểu tình buồn cười nói:

- Anh ngược lại trả lời rất rõ ràng đấy.

Tần Dương cười khổ:

- Tôi cảm thấy vấn đề này không cần phải nói dối mà thôi.

Văn Vũ Nghiên ừ một tiếng:

- Sư phụ của anh vẫn yêu cầu anh như cũ không thay đổi sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Sư phụ người hiện giờ đã thấy được, đã không còn để ý tới nữa, cũng không yêu cầu gì về chuyện này nữa.

Hai mắt Văn Vũ Nghiên hơi híp lại:

- Nói như vậy là trong thâm tâm anh đang tự làm khó mình rồi?

- Đúng.

Tần Dương đáp lời, bỗng có dáng vẻ bất lực:

- Cô hỏi như vậy khiến tôi có chút ngượng ngùng đấy, vì sao cô có thể trấn định như vậy, giống như đang thảo luận chuyện của người khác vậy?

Văn Vũ Nghiên cười nói:

- Có lẽ vì cái nhìn của tôi với tình cảm còn có phần lãnh đạm, hoặc là nói tương đối lý trí đi.

Tần Dương gật đầu, quả thật trong ấn tượng của hắn, Văn Vũ Nghiên vẫn luôn lạnh lùng như vậy, dù là vấn đề tình cảm của bản thân cũng có thể đối mặt một cách lý trí, bình tĩnh, thậm chí lý trí tới mức khiến người khác phải giật mình.

Tần Dương cảm thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và Văn Vũ Nghiên hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược lại:

- Vậy cô thấy tôi thế nào, hoặc nên nói cô cảm thấy tôi như thế nào?

Văn Vũ Nghiên dường như đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này, trả lời không hề do dự chút nào:

- Rất ưu tú, rất có năng lực, trái tim cũng bao la, tính cách tốt, vui với việc giúp đỡ người khác, làm bạn với anh vô cùng tốt, cũng như đám người trên bàn cơm ngày hôm nay, phần lớn đều đã từng nhận được từ anh hoặc từng được anh giúp đỡ, đều khiến cuộc đời bọn họ chuyển biến tốt, chẳng qua nếu là chồng mà nói thì trái tim của người vợ phải cực kỳ rộng lớn mới được.
Bình Luận (0)
Comment