Chương 1013: Chúng ta không phải người ngoài
Trái tim rộng lớn?
Trong đầu Tần Dương âm trầm, lời đánh giá này là sao?
- Ý cô là sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười, đúng lúc một chiếc taxi đi tới, Văn Vũ Nghiên vẫy tay gọi xe.
Văn Vũ Nghiên kéo cánh cửa xe, quay đầu mỉm cười ném lại một câu:
- Tự nghĩ đi.
Tần Dương nhìn chiếc xe dần đi xa, trong đầu vẫn nghĩ tới câu nói kia của Văn Vũ Nghiên.
Khi làm vợ của hắn thì thường sẽ tức giận sao?
Cần dễ dàng tha thứ?
Rộng lượng?
Chẳng lẽ ý của cô ấy là hắn không đủ kiên định, không dứt khoát, có thể sẽ có quan hệ loạn không dứt với những người phụ nữ khác, nếu như mọi chuyện trở nên nghiêm túc, như vậy có thể sẽ là những tháng ngày khổ sở, cho nên cần trái tim bao la sao?
Được rồi, coi như là vậy, thế nhưng thái độ như vậy là sao?
Cô giống như căn bản không nói thái độ của bản thân ra.
Tần Dương lắc đầu, thôi, chuyện tình cảm cứ thuận theo tự nhiên đi, có những chuyện bản thân muốn miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng được, có lẽ đến một ngày nào đó tất cả đều sẽ sáng tỏ.
Tần Dương ném chuyện này ra sau đầu, quay đầu đi về hướng Huy Hoàng Thành Ca.
Khi Tần Dương tới đó, tất cả mọi người đều đang hát hò say sưa, vui vẻ uống rượu, chơi rất vui.
- Lão đại, mau tới đây, cùng chơi trò chơi đi.
Hà Thiên Phong nâng một cốc bia uống cạn sạch một hơi, thấy Tần Dương đứng ở cửa liền lớn tiếng thét lên.
Tần Dương cười đi tới, Hàn Thanh Thanh bên cạnh Lâm Hiểu Nguyệt mỉm cười dịch chuyển một khoảng cách nhường cho Tần Dương một vị trí.
Tần Dương cũng không ngượng ngùng, thoải mái ngồi xuống, nhìn gương mặt ửng hồng của Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Mặt đã hồng tới mức kia rồi, bọn họ ức hiếp cậu sao.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Không sao, Văn sư tỷ đi rồi?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, mình đưa cô ấy lên xe taxi... Cậu gọi cô ấy là Văn sư tỷ?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Đúng vậy, khi nãy bọn mình không phải ngồi cạnh nhau sao, gọi Văn tiểu thư rất có cảm giác xa cách, gọi tên thì hình như cũng không quá tốt, sau đó ngẫm lại cô ấy không phải đàn chị của chúng ta sao, mình liền gọi cô ấy là Văn sư tỷ, như vậy không phải rất tốt sao, không cảm thấy xa cách, cũng không ngại những mặt khác, cô ấy dường như cũng thích cách xưng hô như vậy, sau đó cũng gọi mình là Hàn sư muội...
Tần Dương lập tức có chút xấu hổ, mấy người này sao lại xưng hô thành chị em rồi?
Mặc dù xác thực có quan hệ đàn chị đàn em, nhưng vì sao hắn luôn cảm thấy có cảm giác là lạ vậy nhỉ?
Là hắn suy nghĩ quá phức tạp rồi sao?
- Vậy à, quả thật rất thân thiết, rất tốt.
Hàn Thanh Thanh trừng mắt liếc nhìn Tần Dương, vẻ mặt cười như không cười:
- Khi nãy lúc ăn cơm có phải cậu rất lo lắng hay không?
Lo lắng?
Đương nhiên lo lắng!
Hai người ngồi cạnh nhau, có thể không khiến người khác lo lắng sao, chẳng qua khi đó hắn cũng chỉ có thể ngầm run rẩy, chứ không có dáng vẻ khác.
Vả lại, thấy vẻ mặt cả hai không khác nhau là mấy một cách kỳ lạ, đều là cười như không cười, sao luôn có cảm giác nhìn hắn như trò hề vậy?
Chẳng lẽ mấy người không biết ngượng ngùng sao?
Hoặc căn bản chính là do hắn suy nghĩ quá nhiều rồi?
Tần Dương nhất thời cũng chỉ biết giả bộ ngu ngơ:
- Lo lắng cái gì, thấy mọi người tới mình chỉ có vui vẻ thôi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười, trong hai mắt sáng ngời còn có loại ý cười nhìn thấu lòng người.
- Đến đây, lão đại, chúng ta đã lâu không gặp, tới chơi mấy ván trước.
Tần Dương đáp ứng, nhìn gương mặt ửng hồng của chị em Yến gia bên cạnh liền nhắc nhở:
- Yến Tử Tuyết, cô uống ít thôi, đừng để tới ngày mai còn không tỉnh rượu được, dáng vẻ mèo say, quay thử thất bại, tới lúc đó cũng đừng trách tôi đấy.
Yến Tử Tuyết ngoan ngoãn đáp ứng:
- Ừ, tôi uống nước ngọt.
Tần Dương cười nói:
- Được!
Mọi người chơi đùa trong KTV tới hai, ba giờ sáng, tất cả đều đã thỏa mãn, Tần Dương và Yến Tử Tuyết hẹn thời gian gặp mặt ngày hôm sau, sau đó mọi người liền mỗi người về một ngả.
Hà Thiên Phong về nhà, Tôn Hiểu Đông trở lại phòng ở, chỉ có một mình Hàn Thanh Thanh về trường học ngủ, Tần Dương một lần nữa gánh trách nhiệm làm hộ hoa sứ giả.
- Gọi xe, hay là đi bộ?
Huy Hoàng Ca Thành cũng cách trường học không xa, chỉ khoảng bảy, tám trăm mét, tính cả đường trong trường học chắc hẳn đi bộ khoảng chừng mười phút đồng hồ là tới.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Đi bộ một chuyến, ban ngày quá nóng, buổi tối rất mát.
Tần Dương bỗng nhiên cười nói:
- Được!
- Tần Dương, chuyện viện nghiên cứu mình còn chưa cảm ơn cậu đấy...
Tần Dương cười nói:
- Giữa mình và cậu không cần khách sáo như vậy đâu, hơn nữa trong chuyện này nói ra mình còn buôn bán lời một số tiền lớn đấy, mình đâu có uổng công đâu.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, thần sắc nghiêm túc nói:
- Mặc dù kết quả xác thực như vậy, nhưng mình biết trong chuyện này sợ rằng đã trải qua nhiều xung đột quanh co, công ty đầu tư Beaune và khoa học kỹ thuật Hắc Nguyệt vì để chiếm được cổ phần mà không tiếc giết người liên tục, Liễu tiểu thư có thực lực cường đại cũng bị thương thành như vậy, có thể hiểu được mức độ nguy hiểm trong đó...
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cậu biết Liễu Phú Ngữ bị thương?
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Lúc trước không phải bọn mình đã thêm phương thức liên lạc sao, sau đó mình có hỏi thăm cô ấy, cô ấy nói mấy người đi Los Angeles đuổi theo số tiền bị ôm đi, mình tò mò hỏi thăm vì sao cô ấy không đi, kết quả cô ấy nói tay của cô ấy bị thương, đi cũng không giúp được gì.
Tần Dương giật mình:
- À, vậy sao, đúng là có xung đột, nhưng vì mình chuẩn bị đầy đủ, nên thật ra cũng không có nguy hiểm quá lớn.
Hàn Thanh Thanh cắn môi nói:
- Cảm ơn hoặc xin lỗi đều là những lời nói dễ dàng, nhưng lại rất khó mang phần tâm ý này, cậu luôn giúp mình hết lần này tới lần khác...
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chớ suy nghĩ nhiều, ban đầu cậu vì mình mà rơi vào tử địa, thiếu chút nữa đã chết, cậu cũng không hề oán hận mình lấy một câu không phải sao, không nói tới những thứ khác, chỉ duy nhất điểm này là điều mà mình phải làm cho cậu, cậu không cần cảm thấy áy náy, mình hiểu loại cảm giác này, giống như ban đầu mình áy náy với cậu, nếu chúng ta đã trải qua những chuyện này rồi, mình muốn giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo như hai người ngoài với nhau.
Hai mắt Hàn Thanh Thanh sáng ngời, ánh mắt có phần phức tạp.
- Ừ.
Tần Dương thở dài một hơi, chuyển đề tài:
- Đúng rồi, dì trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở Trung Hải sao?
Hàn Thanh Thanh gật đầu:
- Đúng, lần trước vội vàng, mẹ của mình định mời cậu ăn bữa cơm bày tỏ lòng biết ơn, sau đó mới về... Trong khoảng thời gian này ở lại Trung Hải, nơi nào có thể đi chơi đều đã đi chơi rồi.
Tần Dương cười nói:
- Vì sao không ở lại Trung Hải?
Hàn Thanh Thanh giải thích:
- Mẹ của mình quả thật hi vọng có thể ở lại Trung Hải với mình, dù sao mẹ chỉ có một mình mình là con gái, nhưng trong nhà còn có người già, mẹ tất phải chăm sóc họ, hơn nữa... nhà bên kia dường như có một chú...
Chú?
Tần Dương cười ha ha:
- Người theo đuổi dì sao?
Vẻ mặt Hàn Thanh Thanh thoáng có phần xấu hổ:
- Đúng, thật ra chú ấy theo đuổi mẹ đã lâu rồi, nhưng mẹ vẫn không đáp ứng, lần này tới đây mình khuyên mẹ nói mình đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, để mẹ suy nghĩ vì hạnh phúc của bản thân, mẹ có vẻ rung động, có lẽ sau khi trở về có thể sẽ có phát triển chăng.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Chuyện này tốt đấy, dì đã độc thân vì cậu bao nhiêu năm qua, hiện giờ cậu cũng đã trưởng thành, cũng rời khỏi bên người dì ấy rồi, dì ấy quả thật cần có người hỏi han chăm sóc bên cạnh...