Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1012 - Chương 1022: Anh Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh Em Chúng Tôi

Chương 1022: Anh là ân nhân cứu mạng của anh em chúng tôi
 

Khai giảng, các bạn học cùng lớp đại học đương nhiên không thể không ngừng trêu đùa thiện ý đối với Tần Dương bưu hãn mãnh liệt kia, cũng may ngày thường Tần Dương cũng không có bất kỳ hành động kiêu căng nào, mọi người giao thiệp rất tốt, trong đám bạn học cũng không có sự ngăn cách, ngược lại còn có cảm giác vinh dự được học cùng lớp với đại thần nữa.

Trước kia mặc dù Tần Dương coi như là nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, cũng thường hay xuất hiện trên tiêu điểm của diễn đàn trường, nhưng chung quy cũng chỉ nổi tiếng trong phạm vi nhỏ, hiện giờ đã trở thành nhân vật cấp yêu nghiệt của đại học Trung Hải, cộng thêm thiên tài yêu nghiệt V1 đã tốt nghiệp trước đó, Tần Dương hiện giờ đã vững vàng trở thành nhân vật làm mưa làm gió NO. 1, trở thành đề tài nói chuyện hăng say cho mọi người, là nhân vật công chúng trường học mà mọi người đều biết.

Tần Dương ban đầu thật sự không quá thích ứng, trong trường học bất kể đi tới đâu đều có thể nhận được đủ loại ánh mắt sùng bái, thậm chí thi thoảng còn thu được trong ánh mắt của đám mỹ nữ ném tới "Cải bó xôi mùa thu", nhưng lực thích ứng của Tần Dương rất mạnh liền nhanh chóng quen bị nhìn chăm chú như vậy, cũng đã quen với cuộc sống như vậy. (Trước đây ánh mắt của mỹ nữ được so sánh với mặt nước trong suốt mùa thu, chỉ âm thầm đưa tình)

Tâm trạng của Tần Dương cũng có phần kỳ diệu, nếu quả thật còn hot tiếp nữa, sau này vẫn còn có thể chấp hành nhiệm vụ đặc công được sao?

Sợ rằng phải mượn mặt nạ mô phỏng da người rồi, mặc dù đang hot ở trong nước, người nước ngoài chưa chắc đã có thể nhận ra, nhưng nếu gương mặt bị phơi bày ra ngoài, cũng tương đương với lãnh đạo vừa tìm hiểu đã tra ra thân phận của hắn rồi.

- Tần soái ca, hot rồi à, được người ta vây quanh cảm thấy thế nào?

Tần Dương đang học bỗng nhiên nhận được tin nhắn Lý Tư Kỳ gửi tới.

Tần Dương tiện tay trả lời:

- Có loại cảm giác biến thành động vật quý hiếm, nhưng cảm giác không tính là quá xấu.

Lý Tư Kỳ:

- /cười to, đợi cậu còn hot thêm chút nữa, cậu sẽ cảm thấy đi tới đâu cũng bị người ta nhìn chằm chằm...

Tần Dương:

- Thật ra chỉ diễn hữu nghị thôi, chị Toa yêu cầu lần nữa, tôi không tiện từ chối.

Lý Tư Kỳ:

- Tôi đã xem rồi, diễn rất tốt, chị em Yến gia diễn cũng rất tốt, nhất là Yến Tử Băng, đoạn cuối diễn cực kỳ chân thật, khà khà, hẳn là dung nhập tình cảm với cậu vào đó đi.

Tần Dương:

- /tức giận, chị cũng đừng nói mò, nếu bị người khác nhìn thấy hoàn toàn không biết sẽ truyền ra sóng gió gì đâu.

Lý Tư Kỳ:

- /mặt quỷ, tối nay có thời gian rảnh không?

Tần Dương:

- Có, chị trở lại rồi?

Lý Tư Kỳ:

- Ừ, phim quay xong rồi, hiện giờ tôi đang ở nhà rồi, hơi mệt chút, tối muốn uống chút rượu, sau đó nằm trong một vòng tay ấm áp...

Trong lòng Tần Dương dâng trào hai phần cảm xúc khó hiểu, cô nàng này chỉ nói vài ba câu bâng quơ đã có thể khiêu khích nhân tâm, cũng không phải là khiêu khích tình dục đàn ông, mà là dễ dàng khiến trong nội tâm người ta sinh ra một loại cảm xúc đặc biệt, ví dụ như cảm động, ấm áp, hoặc giả như kiêu ngạo...

Tần Dương:

- Được, tối nay có muốn cùng ăn cơm không?

Lý Tư Kỳ:

- Thấy cậu thời gian cũng không có, hay là mua ít đồ về nhà nấu thức ăn? Bên ngoài khắp nơi đều là tai mắt, ăn bữa cơm cũng không được tự nhiên.

Tần Dương:

- Được, vậy chị qua trước đi, buổi chiều tôi tan học về mua đồ về nhà nấu.

Lý Tư Kỳ:

- /kích động, được, nhưng hai chữ tan học này nghe qua luôn khiến người ta có cảm giác là lạ...

Tần Dương vốn nói sự thật, cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bị Lý Tư Kỳ nhắc nhở như vậy, bản thân cũng cảm thấy có phần kỳ lạ.

Tần Dương:

- Đành chịu thôi, được rồi, tối gặp.

Lý Tư Kỳ:

- Được, /hoa hồng!

Tần Dương tan học, đeo balo đựng sách tiện mang đi ra khỏi lớp học, mới đi được mấy bước đã bị một người đàn ông cản lại.

- Tần Dương!

Tần Dương ừ một tiếng, dừng bước:

- Là tôi, anh là ai?

Người đàn ông kia khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, phong cách quần áo trên người đơn giản, tinh tế, đeo chiếc đồng hồ Rolex có phần choáng váng mắt người nhìn, ánh mắt nhiệt tình nhìn Tần Dương.

- Anh không nhận ra tôi sao?

Tần Dương hơi sững sờ, ánh mắt nhìn gương mặt của người đàn ông kia, sắc mặt thoáng có phần hiểu rõ, nhìn qua bộ dạng thân thể như bị tửu sắc rút cạn.

Quả thật nhìn hơi quen mắt đấy?

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng tìm kiếm, sau đó một hình ảnh bỗng nhiên lóe lên.

Đó là một khuôn mặt ướt sũng vô cùng chật vật.

Đây không phải người đàn ông bị rơi xuống nước được hắn cứu lên trong sự kiện ở Li Giang hè vừa qua sao?

Tần Dương còn chưa mở miệng, người đàn ông kia đã nhiệt tình mở miệng:

- Sự kiện đắm thuyền ở Li Giang, tôi đã được anh cứu lên thuyền ấy, khi ấy tôi cũng đã chìm vào trong nước, còn cho rằng bản thân chết chắc rồi...

Xung quanh Tần Dương đều là bạn học, nghe một câu này lập tức đều ngừng bước, ánh mắt cả đám sáng ngời nhìn sang.

Ồ, đây là người lúc trước được Tần Dương cứu lên thuyền à.

Người ta tìm tới tận cửa rồi, như vậy là muốn biểu đạt lòng biết ơn sao?

Tiếp theo có phải là hình ảnh rất cảm động không?

Các sinh viên xung quanh thấp thỏm chờ mong, thần sắc trên gương mặt Tần Dương lại vô cùng bình tĩnh, mỉm cười vuốt cằm nói:

- Ừ, nhận ra, sao, tìm tôi có việc gì?

Vẻ mặt người đàn ông kia kích động vỗ bả vai Tần Dương:

- Anh là ân nhân cứu mạng của anh em chúng tôi, tìm anh đương nhiên là muốn cảm tạ anh rồi.

Tần Dương nhìn bả vai bị người đàn ông kia vỗ lên, hơi cau mày lại, mỉm cười nói:

- Ừ, được, biết rồi.

Thần sắc hưng phấn của người đàn ông kia đột ngột cứng đờ:

- Biết rồi?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, anh nói anh tới muốn cảm ơn tôi, tôi nói tôi biết rồi, tôi nhận lòng biết ơn của anh.

Thần sắc trên gương mặt của người đàn ông kia có phần quái dị:

- Xong rồi?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng vậy, sao, chẳng lẽ anh còn định mời tôi ăn cơm sao?

Thần sắc trên gương mặt người đàn ông kia có mấy phần vi diệu, nhưng vẫn nhiệt tình gật đầu:

- Đúng vậy, tôi đã đặt phòng bao ở Tôn Yến rồi, đặc biệt mời anh tới dự, cảm ơn ân cứu mạng của anh, hay là bây giờ chúng ta đi luôn?

Tần Dương mỉm cười từ chối nhã nhặn nói:

- Lòng biết ơn của anh tôi nhận, ý tốt mời khách tôi xin nhận tấm lòng, chẳng qua trong nhà tôi có khách, tôi còn phải đi siêu thị mua thức ăn đây.

Người đàn ông kia sửng sốt, chợt định thần lại:

- Hay là anh gọi khách của anh cùng tới, tôi mời khách, mọi người đi cùng nhau?

Tần Dương mỉm cười:

- Như vậy không thích hợp.

Tần Dương ngẫm nghĩ một chút lại bổ sung thêm:

- Chuyện cứu người anh không cần để trong lòng, khi ấy cứu người cũng không chỉ có một mình tôi, cứu anh chỉ là vì kỹ năng bơi lội của tôi không tệ, vừa vặn có năng lực cứu thôi, đối với tôi mà nói cũng không phải chuyện gì lớn, lòng cảm kích của anh tôi nhận rồi, lần sau xuất hành ra ngoài nhớ chú ý an toàn, không cần vì một chuyện nhỏ bỏ qua biện pháp an toàn là được, dù sao nếu có lần sau chưa hẳn có thể trùng hợp có người tới cứu như vậy đâu.

Nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia lập tức cứng đờ, ánh mắt thấp thoáng có mấy phần tức giận không đè nén được. Hắn ta ngày thường đều được người khác xu nịnh, hôm nay kích động đến mời Tần Dương ăn cơm, bị cự tuyệt không nói, còn bị dạy dỗ một trận, tâm trạng lập tức trở nên không tốt.

Tần Dương nói hết lời cũng không quan tâm phản ứng của người đàn ông này nữa, gật đầu xoay người rời đi.

Người đàn ông kia nhìn Tần Dương rời đi, sửng sốt rất lâu, rất lâu sau đó mới hung hăng đá một cước lên thân cây bên cạnh:

- Con mẹ nó. Xui xẻo!
Bình Luận (0)
Comment