Chương 1023: Tô Mục Dao
L1 đã tới nhà Tần Dương được một lúc rồi, Tần Dương nhìn thời gian, còn phải đi siêu thị mua thức ăn, còn phải nấu cơm, bước chân lập tức nhanh hơn.
Khi đi tới đường lớn, một chiếc xe Benz đang đỗ ven đường, khi Tần Dương lái chiếc Mercedes đi qua liền chú ý phát giác được trong xe dường như có người đang nhìn mình chằm chằm.
Tần Dương cũng không để ý, vọt qua chiếc xe bên cạnh.
Người ngồi trong chiếc xe đỗ ven đường nhàn rỗi không có chuyện gì nhìn ngó người đi lại bên ngoài, chuyện này không phải rất bình thường sao?
Sau khi Tần Dương nhanh chóng rời đi, thanh niên mới bị Tần Dương cự tuyệt khi nãy mang vẻ mặt tức giận bất bình đi tới trước xe, mở cửa xe, ngồi xuống.
Trên xe có hai người, vị trí ghế lái là một lão giả tóc hoa râm, trầm mặc ít nói, ngồi hàng ghế sau còn có một cô gái trẻ tuổi, trông khoảng chừng hơn hai mươi, gương mặt xinh đẹp, hai mắt như sao lạnh sáng ngời, mặc chiếc váy dài lộ vai, từ hình dạng đến dáng vẻ đều là mỹ nữ đầy đủ, không hoàn mỹ chính là sắc mặt có phần trắng bệch khiến cả người ta nhìn càng có phần yếu ớt hơn.
- Mục Dao, tên kia quá không nể mặt rồi, không chỉ không nhận ý tốt của anh, còn dạy dỗ anh một trận, chúng ta đi tôi, đừng quan tâm tới tên đó nữa.
Cô gái yếu đuối quay đầu, ánh mắt có phần lạnh lùng nhìn người đàn ông kia:
- Anh ta dạy dỗ anh cái gì?
Người đàn ông kia khẽ nói:
- Anh ta dạy dỗ anh phải làm tốt công tác bảo hộ an toàn, nói rằng lần sau có lẽ anh không có vận tốt như vậy.
Cô gái yếu đuối hơi nhíu mày:
- Anh ta nói cũng đúng đấy, sự kiện lần này mặc dù chỉ là chuyện ngẫu nhiên bất ngờ xảy ra, nhưng chung quy vẫn là vì chúng ta bỏ qua biện pháp an toàn, nếu không nhờ anh ta, anh và em hiện giờ đã không thể nói chuyện ở đây, mà là bị đốt thành tro chôn vùi dưới đất rồi!
Người đàn ông bị cô gái yếu đuối nói như vậy đương nhiên không dám trả treo, chỉ tức giận nói:
- Cho dù tên đó đã cứu chúng ta, chúng ta thành tâm thành ý đặc biệt bay từ Kinh Thành tới mời anh ta ăn cơm bày tỏ lòng cảm ơn, anh ta không chịu để ý thì cũng quá khoa trương rồi đi.
Cô gái yếu đuối cau mày nhìn chằm chằm người đàn ông kia:
- Khi nãy em thấy anh đập bả vai người ta.
Người đàn ông sửng sốt, theo bản năng phản biện:
- Như vậy không phải tỏ vẻ thân mật sao?
Ánh mắt cô gái yếu đuối hờ hững nhìn người đàn ông:
- Tô Bình, nếu như là người đàn ông lần đầu gặp mặt đập vai anh như vậy, thái độ như vậy, anh sẽ cảm thấy sao?
Tô Bình ngẩn người, há to miệng:
- Ý của em là khi nãy anh đắc tội với anh ta, anh đập bả vai anh ta khiến anh ta khó chịu?
Cô gái yếu đuối không phản ứng, chỉ khẽ hỏi ngược lại Tô Bình:
- Anh ta từ chối anh thế nào?
Tô Bình dường như không hề có sức phản kháng nào trước mặt cô gái yếu đuối này, khẽ nói:
- Anh ta nói trong nhà có khách, còn muốn đi siêu thị mua thức ăn, anh bảo anh ta mời cả khách theo cùng, anh mời bọn họ ăn cơm, anh ta nói cứu người chỉ là năng lực có thể thuận tay làm mà thôi, bảo anh không cần để ý, nói anh ta nhận lòng cảm kích của anh, sau đó dạy dỗ anh một trận.
Cô gái yếu đuối chậm rãi lắc đầu, thở dài:
- Lúc trước em không nên giao nhiệm vụ mời anh ta cho anh.
Tô Bình lập tức không vui, phản bác:
- Anh xuất phát từ nội tâm cảm kích anh ta, hơn nữa còn nhiệt tình mời anh ta, anh ta không nể mặt thì anh có cách gì được đây?
Cô gái yếu đuối nhìn chằm chằm Tô Bình, ánh mắt có mấy phần giận dỗi:
- Anh quả thật làm như vậy rồi, nhưng biểu hiện của anh không phải như vậy, nào có người còn không quen biết lại gặp phải cảnh bị đập bả vai chứ? Người ta quen anh lắm chắc? Cho rằng bản thân rất cao quý, có thể đứng từ trên cao nhìn xuống sao? Hay cảm thấy người ta cứu anh là điều phải làm? Người ta không phun nước miếng lên mặt anh đã là nể mặt anh rồi.
Tô Bình thấy cô gái yếu đuối nổi giận lập tức ủ rũ, rụt cái đầu lại nói:
- Em đừng giận mà, không phải trong nhà anh ta hôm nay có khách sao, cùng lắm thì ngày mai anh lại tới mời nữa.
- Không cần.
Dáng vẻ cô gái yếu đuối mỏng manh, nhưng lời nói lại vô cùng dứt khoát, không hề có cảm giác dong dài dây dưa và yếu ớt nào.
- Lần đầu tiên đã bị anh làm hỏng rồi, người ta ngay từ ban đầu đã có ấn tượng rất kém với anh, nếu anh lại làm hỏng một lần nữa, ấn tượng xấu này sẽ càng không thể xóa bỏ được, ngày mai em tự đi mời anh ta.
Tô Bình bĩu môi:
- Mục Dao, sức khỏe của em không tốt lắm, việc này để anh làm đi, anh ta đã cứu chúng ta, anh cũng mang lòng cảm kích anh ta, sau khi việc xảy ra báo đáp thế nào thì báo đáp thế đấy, anh ta muốn gì chúng ta cho đó, bất kể anh ta buôn bán hay tham gia chính trị, chúng ta đều có thể giúp anh ta, em cũng không cần đích thân ra mặt đâu.
Cô gái yếu đuối thở dài:
- Tô Bình, em bảo anh xem tư liệu về anh ta, em nghĩ anh căn bản không hề lưu ý đọc, nếu anh đã đọc qua rồi anh tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này, anh thành thật nói cho em biết anh đã xem tất cả tư liệu chưa?
Gương mặt Tô Bình trắng xanh một chút rồi đỏ lựng:
- Khi anh đang xem thì một người bạn gọi điện thoại tìm anh có chút chuyện làm chậm trễ, anh cũng không đọc hết.
Cô gái yếu đuối thở dài, dường như vô cùng thất vọng đối với Tô Bình:
- Đến cả tư liệu về ân nhân cứu mạng của mình anh cũng không lưu tâm đọc, cả ngày chỉ biết mù quáng chơi với đám hồ bằng cẩu hữu kia, ỷ vào quan hệ trong nhà mà lên mặt bên ngoài, anh nói xem anh còn có thể làm gì được đây?
Tô Bình nghe giọng điệu của cô gái yếu đuối, lập tức luống cuống:
- Mục Dao, em đừng nói giọng điệu như vậy mà, anh xem ngay đây, anh bù lại, được chưa?
Cô gái yếu đuối nhìn chằm chằm Tô Bình, tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Em rất thất vọng về anh, không đơn thuần chỉ thất vọng với biểu hiện của anh về chuyện này, mà là qua những chuyện anh làm nhìn ra được bản chất của anh, thất vọng với bản chất của anh. Anh ngày thường ham chơi háo sắc, em không trách anh, ai cũng có cái tuổi này, đàn ông háo sắc cũng rất bình thường, nhưng một người không có tâm cảm ơn, không có trách nhiệm tuyệt đối không thành được chuyện lớn, cũng tuyệt đối không gánh vác được trách nhiệm gia tộc, mặc dù em cũng họ Tô, nhưng em chung quy vẫn chỉ là một cô gái, Tô gia cuối cùng vẫn còn cần người kế thừa, hay anh định giao lại tương lai của Tô gia vào trong tay anh họ của anh đây?
Tô Bình kêu lên theo bản năng:
- Đương nhiên không được!
Cô gái yếu đuối nhìn chằm chằm Tô Bình, khóe miệng nhếch cười lạnh lùng:
- Anh cảm thấy với cái dạng này của anh hiện giờ so với anh họ của anh có thể so sánh được sao?
Tô Bình lập tức không nói thành lời. Hắn thích khoác lác, cũng biết hắn ta không so được với người anh họ của mình, có thể nói hắn ta ngoại trừ chiếm được lợi về thân phận ra thì những thứ khác chả chiếm được ưu thế gì.
Nếu chỉ có một mình hắn ta kế thừa một nhà nhỏ thì đương nhiên không thành vấn đề, dù hắn ta là một đống bùn nhão, cha mẹ chung quy cũng sẽ cho hắn ta, nhưng hiện giờ đây chính là một Tô gia rất lớn, là một gia tộc rất lớn, mấy năm nay nếu không vì có cô em gái thiên tư thông minh Tô Mục Dao được lão thái gia ưu ái, chỉ sợ Tô Bình đã sớm bị đào thải rồi.
Tô Mục Dao rút một xấp tư liệu từ bên cạnh ra đưa cho Tô Bình:
- Xem một chút đi, em thật sự không biết anh có sức mạnh gì biểu hiện bản thân tài trí hơn người trước mặt người ta nữa.
Tô Bình không dám trả treo, nhận lấy xấp giấy, lần lượt xem từng trang một, sau khi đọc được mấy trang, miệng của Tô Bình theo bản năng há rộng, ánh mắt lộ ra thần sắc bàng hoàng.