Chương 1032: Tiểu đội Tia Chớp sẽ không giải tán
- Sớm như vậy đã rời giường rồi, sao không ngủ thêm nữa đi?
Khi Tần Dương rời giường, Tần Hoa còn đang ngồi trên sô pha xem tivi, thấy Tần Dương ăn
mặc chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ lập tức bất ngờ hỏi.
- Không phải tối mới cần mời bọn họ ăn cơm sao, cần ra ngoài rồi?
Tần Dương gật đầu:
- Vâng, con muốn đi thăm một người bạn, mẹ đâu rồi?
Tần Hoa cười nói:
- Mẹ con đi làm chút chuyện rồi, thuận tiện mua thức ăn, còn nói trưa nay phải làm cho con ăn
một bữa thật ngon, trưa nay con có về dùng cơm không?
- Con cũng không xác định, phải xem tình hình đã, con tới bệnh viện thăm một người bạn, con sẽ
gắng về.
- Bệnh viện?
Tần Hoa ân cần hỏi han:
- Bạn của con bị bệnh sao?
- Là đồng đội cùng làm nhiệm vụ lúc trước với con bị thương.
Tần Hoa đặt điện thoại trong tay xuống:
- Nói tới việc này cha lại nhớ tới một chuyện, hôm qua có mẹ con nên không tiện nói, con hiện
giờ có danh tiếng lớn như vậy không phải sẽ càng tăng thêm nguy hiểm cho con sau này khi làm
nhiệm vụ sao?
Tần Dương bất lực bèn giải thích:
- Thân phận truyền nhân Ẩn Môn của con có rất nhiều người đã biết, cộng thêm những công ty
mà con tạo ra... không thể hoàn toàn che dấu được, chung quy sẽ phơi bày ra ánh sáng, cho nên
con đã bàn việc này với Long Vương, dứt khoát theo hướng phát triển lớn, dù trở thành một ngôi
sao ngược lại cũng vì để cung cấp cho bản thân một thân phận, dù sao khi chấp hành nhiệm vụ
cũng sẽ có mặt nạ mô phỏng da người, hơn nữa Long Vương cũng đã nói sau này khi sắp xếp
nhiệm vụ cho con sẽ xem xét tình huống thân phận của con...
Tần Hoa thở dài một hơi:
- Hóa ra là vậy, con đã thương lượng qua với Long Vương rồi, vậy thì cha cũng an tâm... Đồ ăn
sáng hâm nóng trong nồi, ăn chút rồi đi, lái xe của cha mà đi.
- Được!
Tần Dương ăn ba miếng đã giải quyết xong bữa sáng, sau đó lái xe ô tô đi tới bệnh viện.
Mua một bó hoa tươi to ở cửa bệnh viện, thêm một giỏ trái cây, Tần Dương ôm hoa đi tới khu
nội trú, dọc theo biển số tìm được phòng bệnh của Thược Dược.
Cửa phòng được mở ra, Tần Dương gõ cửa phòng, sau đó đi vào trong phòng.
- A!
Thược Dược vốn đang ngồi trên giường bệnh nhìn thấy Tần Dương tới đột ngột kêu lên một
tiếng hét kinh hoảng chói tai, lập tức kéo chăn trên giường bệnh che kín đầu mình, giống như đà
điểu bị chấn kinh.
Tần Dương nhìn thấy hành động này của Thược Dược, trong lòng vốn còn đang thấp thỏm lập
tức an ổn hơn mấy phần.
Mặc dù gương mặt Thược Dược vẫn còn đang quấn băng, nhưng động tác của cô vẫn nhanh
nhẹn, âm thanh vô cùng trung khí, Tần Dương cơ bản có thể xác nhận người cô hẳn không có gì
đáng ngại, ít nhất không gãy tay gãy chân.
Mặt vẫn còn quấn băng gạc, là mặt bị thương sao?
Bởi vậy hôm qua Thược Dược mới nói bản thân rất xấu?
Chẳng lẽ là hủy dung rồi?
Tần Dương đi tới bên giường, cũng không vội vã quan tâm tới Thược Dược, mà đặt giỏ trái cây
xuống, sau đó chậm rãi lấy hoa quả tươi ra, cầm lấy bình hoa trong phòng bệnh, giả bộ đổ nước,
cắm hoa vào trong bình.
Làm xong mọi thứ, Tần Dương kéo cái ghế qua, sau đó ngồi xuống bên giường, ngồi nhìn Thược
Dược trốn trong chăn.
Thược Dược trốn trong chăn rất lâu, lại phát hiện Tần Dương không nói một chữ nào, hơn nữa
trong phòng cũng không có động tĩnh gì, lập tức cảm thấy kì quái.
Cố nén một lúc lâu, nhưng vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ, Thược Dược rốt cục nhịn không
được lén kéo chăn ra, lộ ra hai mắt lén nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đối diện với cặp mắt sáng ngời
của Tần Dương.
Ngượng ngùng!
Thược Dược theo bản năng rụt lại trong chăn, nhưng khi nghĩ tới ánh mắt cười như không cười
của Tần Dương khi nãy liền mắc cỡ khó nhịn, lập tức hờn dỗi xốc chăn lên.
- Xem đi, xem đi, hiện giờ biến dạng thành quỷ, sau này không gả ra ngoài được nữa rồi!
Tần Dương cười nói:
- Nếu quả thật không gả ra được thì tôi làm cho cô một chiếc mặt nạ da người mô phỏng, trước
tiên lừa gạt một tên tới, gả xong rồi nói...
Thược Dược bị lời nói của Tần Dương chọc cười lập tức bật cười ra tiếng.
- Lão đại, có ai nói lời như anh không, anh tới nhìn trò hề của tôi đó sao?
Tần Dương lập tức tắt nụ cười, ghé sát lại:
- Tôi xem trò hề của ai cũng sẽ không tới nhìn trò hề của cô, sao vậy, mặt bị thương?
Thược Dược ừ một tiếng, giọng nói có phần uể oải:
- Đúng, lúc chúng tôi thi hành nhiệm vụ bị người ta lừa, bom nổ mạnh, trên người tôi trúng mảnh
vỡ, gương mặt cũng bị ngọn lửa thiêu...
Tần Dương ân cần hỏi han:
- Bị thương nghiêm trọng lắm sao?
Thược Dược vươn tay chỉ vị trí gò má của mình, khoa tay múa chân chỉ trên dưới:
- Mặt bị bỏng không nhẹ, đã làm phẫu thuật cấy da, nhưng lần bị bỏng này rất nghiêm trọng...
Tần Dương nhíu mày nói:
- Bác sĩ nói như thế nào?
Vẻ mặt Thược Dược đau khổ nói:
- Vĩnh viễn để lại sẹo...
Tần Dương hỏi tới:
- Chỉ lưu lại sẹo?
Thược Dược trợn trắng mắt nhìn Tần Dương:
- Cái gì gọi là chỉ lưu lại sẹo, tôi là phụ nữ đấy, trên mặt lại có một vết sẹo lớn như vậy còn có
thể gả ra ngoài sao, vốn đã là gái lỡ thì rồi, hiện giờ càng không thể gả ra ngoài được nữa...
Tần Dương cười an ủi:
- Không phải chỉ là có sẹo trên mặt thôi sao, khoa học kỹ thuật hiện nay phát triển như vậy chung
quy cũng sẽ có cách, nếu thật sự không được thì trang điểm cũng được mà, có cần phải mặt ủ
mày ê như vậy sao?
Tần Dương thấy thân thể Thược Dược không sao, tâm trạng vốn buồn bực cũng khá hơn không
ít.
Vẻ mặt Thược Dược đau khổ, không nói chuyện, bộ dạng có mấy phần ỉu xìu.
Tần Dương chuyển hướng chủ đề:
- Cô nói cô trúng mảnh bom vỡ, không sao chứ?
Thược Dược lắc đầu:
- Không sao, mảnh vỡ khi ấy đã được lấy ra rồi.
Thược Dược hơi ngừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tần Dương:
- Nếu lần này là lão đại anh lãnh đạo chúng tôi, chúng tôi chắc chắn sẽ không trúng bẫy...
Tần Dương nghi ngờ hỏi:
- Cô nói trúng bẫy là sao, ừ, nếu liên quan tới việc cơ mật thì cô có thể không cần trả lời.
Thược Dược lắc đầu:
- Nội dung nhiệm vụ là gì tôi không nói tới, lần này chúng tôi đụng tới đặc công nước khác,
chúng tôi sau khi hoàn thành giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ vốn nên lập tức rút lui, nhưng tổ
trưởng của chúng tôi lại bảo chúng tôi tiếp tục xâm nhập, kết quả trúng mai phục, cũng may
không có thương vong...
Tần Dương nhíu mày:
- Là thất trách của đội trưởng các cô?
Thược Dược gật đầu:
- Xem như là vậy, nhưng anh ta cũng không vô tâm, anh ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ tốt
hơn, nhưng tôi nghĩ nếu là anh thì nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy.
Thược Dược hơi ngừng lại một chút, ánh mắt chờ mong nhìn Tần Dương:
- Lão đại, tiểu đội Tia Chớp còn có cơ hội tụ hợp lại lần nữa sao, thật ra chúng tôi đều không nỡ
lão đại anh, cũng luyến tiếc tiểu đội Tia Chớp, tôi, Liệp Ưng, Hắc Báo đều hi vọng có thể theo
lão đại một lần nữa...
Trong lòng Tần Dương hơi run lên, ánh mắt rũ xuống, nhất thời trầm mặc.
Thược Dược thấy dáng vẻ này của Tần Dương liền mím môi, đột ngột cười nói:
- Lão đại, lời nói của tôi anh không cần bận tâm đâu, dù sao anh cũng là người tu hành, thực lực
cường đại, thật ra vẫn luôn là chúng tôi kéo chân sau của anh, hơn nữa anh như bây giờ rất tốt, lỡ
chúng tôi bị thương hoặc giải ngũ, lão đại anh cũng có thể chăm sóc chúng tôi, giống như King
Kong...
Tần Dương ngẩng đầu, bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiểu đội Tia Chớp sẽ không giải tán.
Thược Dược há to miệng:
- Hả?