Chương 1033: Gây dựng lại Tia Chớp
Tần Dương nhìn chằm chằm hai mắt Thược Dược, vẻ mặt nghiêm túc một lần nữa lặp lại:
- Tôi nói tiểu đội Tia Chớp sẽ không giải tán.
Trong ánh mắt Thược Dược tỏa ra sự kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn có phần nghi hoặc:
- Lão đại, anh định chờ sau khi anh tốt nghiệp một lần nữa quay trở lại lãnh đạo chúng tôi sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không cần chờ tới khi tôi tốt nghiệp, hiện giờ tôi có một suy nghĩ này, nhưng tôi không biết có
được hay không.
Thược Dược tò mò hỏi:
- Tôi có thể hỏi một chút là suy nghĩ như thế nào không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Nếu tôi bảo mọi người quay về làm thủ hạ của tôi, phối hợp với tôi chấp hành các loại nhiệm
vụ, các người có nguyện ý không?
Hai mắt Thược Dược sáng lên:
- Đương nhiên nguyện ý rồi, đó không phải là chuyện chúng tôi vẫn luôn mong chờ sao?
Tần Dương lắc đầu nói:
- Có thể sẽ không giống như lúc trước, dù sao hiện giờ tôi có quá nhiều chuyện, vả lại thân phận
của tôi đã phơi bày ra ánh sáng, sẽ không nhận đủ loại nhiệm vụ giống như trước kia, chỉ nhận
một số nhiệm vụ đặc biệt, mấy người có thể sẽ không bận rộn giống như lúc trước đâu...
- Như vậy không phải rất tốt sao?
Thược Dược hưng phấn nói:
- Thưởng thức cuộc sống ngày thường, thi thoảng đi theo lão đại chấp hành nhiệm vụ, đây chính
là cuộc sống bọn tôi hi vọng, vả lại như tôi nói khi nãy, tôi đã là gái lỡ thì rồi, cũng sắp không gả
được rồi, cũng phải lo lắng một chút vì tương lai của mình chứ.
Tần Dương cười nói:
- Liệp Ưng và Hắc Báo thì sao?
Thược Dược không hề do dự trả lời:
- Bọn họ đương nhiên cầu còn không được nữa ấy chứ, nhiệm vụ lần này gặp chuyện bất trắc,
bọn họ đã từng phàn nàn không chỉ một lần rồi.
Tần Dương gật đầu:
- Được, việc này trước tiên cô đừng để lộ ra vội, tôi còn phải hỏi qua Long Vương, xem ngài ấy
nói như thế nào mới tính được.
Dáng vẻ Thược Dược thấp thỏm chờ mong gật đầu:
- Có tin tức gì hãy nói với tôi trước tiên.
Tần Dương đáp ứng:
- Được, dù có thế nào thì tôi sẽ báo với cô đầu tiên.
Thược Dược thấy Tần Dương sảng khoái đáp ứng bỗng nhiên mở miệng nói:
- Sao hôm nay anh bỗng nhiên thay đổi thái độ vậy, là vì nhìn thấy tôi bị thương sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, mấy người lúc trước đều đi theo tôi, thấy mọi người như vậy tôi thật sự không yên
lòng. Đầu ngón tay của King Kong bị thương, mặt của cô cũng bị thương, nếu tôi còn kéo dài
thêm hai nằm, như vậy mấy người có thể sẽ gặp tình cảnh nguy hiểm lớn hơn nữa không?
- Tôi liền nghĩ thế này, dứt khoát kéo mọi người tới lại trở thành thuộc hạ của tôi như trước,
chẳng qua mọi người sẽ biến từ đội viên hành động thành nhân viên hỗ trợ hậu đài, công việc của
mọi người chủ yếu trợ giúp tôi hành động, dù sao có nhiều nhiệm vụ nếu chỉ dựa vào một mình
tôi thì không thể làm được, nói cách khác thì chính là để tôi chấp hành nhiệm vụ càng thoải mái
hơn, mà đối với mấy người mà nói cũng sẽ càng an toàn hơn.
Thược Dược hiểu rõ cười nói:
- Chúng tôi cũng không có vấn đề gì, dù sao trước kia chúng tôi đã đi theo anh, cũng là một đội
rồi, hiện giờ ý của anh là mọi người hợp tác đương nhiên cũng quen việc dễ làm, nếu Long
Vương thật sự có thể đáp ứng, như vậy thì thật tốt quá, đáng tiếc King Kong đã giải ngũ, tiểu đội
Tia Chớp của chúng ta chung quy vẫn không đầy đủ.
Tần Dương cười nói:
- Anh ta hiện giờ đã cưới vợ rồi, sống cuộc sống bình thường, đừng hành hạ anh ta nữa, mọi
người đi theo tôi làm công tác hỗ trợ, tính nguy hiểm cũng sẽ giảm xuống lớn, thời gian sinh hoạt
cá nhân cũng sẽ tăng lên, tuổi của mấy người cũng đã không còn nhỏ, cũng nên lo lắng suy nghĩ
cho chính mình rồi.
Thược Dược bĩu môi nói:
- Lão đại còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với chúng tôi, nhưng lời như vậy lại nói rất thuận miệng,
chững chạc lộn rồi!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Còn không phải vì tốt cho mấy người sao, khi nãy cô chẳng phải nói bản thân là gái lỡ thì sao,
vậy còn không nhanh chóng nắm chắc đi?
Thược Dược bịt tai mình lại:
- Lão đại, anh cũng đừng xát muối lên vết thương của tôi nữa, trước kia cảm thấy bản thân rất
xinh đẹp, còn có thể dựa vào anh, hiện giờ biến thành quái dị rồi, cũng không thể ỷ lại anh nữa...
Tần Dương cười nói:
- Không sao, cô vẫn có thể tiếp tục dựa vào, cho dù trên mặt có sẹo tôi cũng vẫn thấy xinh đẹp,
hơn nữa đợi sau khi cô xuất viện, tôi sẽ bảo sư phụ xem một chút, sư phụ của tôi chính là thần y
đấy, càng lợi hại hơn so với một số chuyên gia bệnh viện, đến lúc đó không chừng có cách trị
giúp mặt cho cô chăng.
Thược Dược đột ngột ngẩng đầu, nắm lấy cánh tay Tần Dương:
- Lão đại, anh nói thật sao, sư phụ của anh có cách chữa thương tốt cho gương mặt của tôi sao?
Tần Dương an ủi:
- Không dám đảm bảo, nhưng ít nhất có thể thử một lần, tôi vẫn rất tin tưởng sư phụ mình, dù
sao người đến cả người mà bác sĩ cho là đã chết còn có thể cứu sống được nữa là.
Thược Dược thấp thỏm nói:
- Sư phụ của anh lợi hại như vậy à, vậy khi nào thì anh có thể nhờ sư phụ của anh xem giúp tôi
một chút được?
Tần Dương đáp ứng nói:
- Chờ cô xuất viện, tới Trung Hải, tôi mời người trị liệu giúp cô, người hiện đang ở Trung Hải
đấy.
Thược Dược không hề do dự lập tức đáp ứng:
- Được, tôi xuất viện lập tức đi Trung Hải ngay, đúng rồi, lão đại, anh định ngốc ở Kinh Thành
bao lâu nữa?
Tần Dương cười nói:
- Tôi tới đào nhân tài về giúp tôi quản lý công ty, chắc mấy ngày là đi, cô còn phải đợi bao lâu
mới có thể tháo băng gạc xuất viện?
- Bốn, năm ngày gì đó.
Tần Dương sảng khoái gật đầu:
- Như vậy cũng không tính là lâu, tôi đợi cô xuất viện, đến lúc đó cô đi cùng tôi về Trung Hải là
được.
- Được!
Thược Dược nhận được lời hứa của Tần Dương, tâm trạng vốn mất mát lập tức biến thành vui
vẻ:
- Nếu sư phụ của anh có thể chữa tốt cho gương mặt của tôi, như vậy không chừng tôi ngược lại
cảm thấy lần bị thương này là một chuyện tốt rồi.
Tần Dương tức giận nói:
- Bị thương còn cảm thấy là chuyện tốt, cô cảm thấy bản thân bị thương còn chưa đủ thảm đúng
không?
Thược Dược mỉm cười nói:
- Chỉ khi chúng tôi thảm một chút, lão đại anh mới có thể nhớ tới chăm sóc chúng tôi thôi.
Tần Dương không biết nên nói gì:
- Đúng rồi, Hắc Báo và Liệp Ưng đâu?
Thược Dược trả lời:
- Bọn họ làm chút chuyện ở trụ sở, lúc trước mỗi ngày bọn họ đều đến thăm tôi, phụng bồi tôi,
hai ngày nay thương thế của tôi chuyển biến tốt rồi, bọn họ mới bận bịu với chuyện của mình, tôi
còn chưa nói chuyện của anh cho bọn họ biết đâu.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được, chờ cô xuất viện mọi người cùng tụ họp, có lẽ khi đó chuyện tôi nói có thành hay không
cũng đã có đáp án rồi cũng nên.
- Được!
Nói xong chính sự, Tần Dương chuyển đề tài tới phương diện khác, nói tới chuyện gần đây nhất
của bản thân, Thược Dược nghe hai mắt sáng ngời, liên tục tán thưởng cuộc sống của Tần
Dương trôi qua nhiều màu sắc.
Tần Dương vẫn ngồi trong bệnh viện mãi tới trưa mới tạm biệt Thược Dược, hắn muốn chạy về
nhà ăn cơm, dù sao cũng khó có dịp về Kinh Thành, mẹ đặc biệt mua đồ xuống bếp nấu, dù thế
nào cũng không thể khiến mẹ thất vọng được.
Tần Dương rời khỏi bệnh viện đi tới bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào xe, Tần Dương cũng không vội
vã lái xe, mà là lấy điện thoại ra, bấm số của Long Vương.
- Ông già, tôi trở lại Kinh Thành rồi...
Long Vương Diệp Tây Đông cười nói:
- Cậu về thì về, sao, còn muốn bảo tôi mời cậu ăn cơm sao?
Tần Dương khẽ nói:
- Cơm không ăn được, không có tâm trạng.
Long Vương kỳ quái hỏi:
- Sao vậy, thấy cậu gần đây diễn phim gì đó rất vui vẻ mà, vì sao không có tâm trạng?
Tần Dương biểu hiện giọng điệu đau lòng:
- Tôi mới đi từ bệnh viện ra đây, thủ hạ trước kia của tôi Thược Dược, một mỹ nữ xinh đẹp bao
nhiêu, vậy mà hiện giờ trên gương mặt lại có một vết sẹo lớn như vậy, còn nói cái gì mà là vết
sẹo vĩnh viễn, ngài nói xem tôi có thể vui vẻ được không đây?