Chương 1040: Đưa Phật đưa tận Tây Thiên
Chuyện nụ hôn đầu đương nhiên không thể nhắc tới, việc này Tô Mục Dao cũng chỉ khi nửa đêm không người nằm trên giường suy nghĩ một chút.
- Đại hội liên minh người tu hành anh sẽ đi chứ?
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Hẳn là phải đi thử xem, dự định đánh đấm một chút, xem náo nhiệt, sao vậy, cô cũng muốn đi sao?
Tô Mục Dao mỉm cười, đôi mắt hơi cong lên anh ánh trăng khuyết.
- Ừ, Tô gia chúng tôi và Đồng gia có vụ làm ăn qua lại buôn bán dược liệu, dự định thuận đường lần này gặp mặt nhau trên đại hội, đàm phán một chút giai đoạn hợp tác.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Tô gia của cô buôn bán dược liệu làm gì?
Tô Mục Dao khẽ cười nói:
- Đồng gia là thế gia chế dược lâu đời, chúng tôi không chế dược, chỉ trồng dược liệu, chúng tôi ở phía Bắc có mấy ngàn mẫu dược viên đấy.
Tần Dương ồ một tiếng, cười nói:
- Nhà cung ứng dược liệu à, Đồng gia tôi cũng từng nghe nói qua, bọn họ chính là thế gia đan dược rất có tiếng trong giới tu hành đấy.
- Đúng, Đồng gia không chỉ có xưởng thuốc, mà còn có xưởng đặc biệt luyện chế các loại đan dược mà người tu hành cần có, tính ra cũng đã là thế gia đan dược có tiếng lâu đời, Tô gia chúng tôi và Đồng gia vẫn luôn có quan hệ hợp tác nghiệp vụ, thật ra đại hội liên minh người tu hành chính là một thịnh hội diễn ra một lần cho các thế gia trong giới tu hành, giống như thế vận hội Olympic ấy, có trận đấu, cũng có mua bán, mọi người cũng có thể gặp nhau, sinh tình sinh nghĩ, đàm phán làm ăn.
Tần Dương cười nói:
- Cô ngược lại thỏa đáng hơn nhiều đấy.
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Sự thật chính là như vậy, hiện giờ là thời đại của pháp chế, cho dù có là người tu hành thực lực cường đại thì cũng phải tuân thủ quy tắc làm việc, nhất là chuyện lớn như vậy, anh cho rằng quốc gia không có quản chế sao, cho dù cãi nhau ầm ĩ thì nhiều nhất cũng gọi là thi đấu thể thao hợp pháp, có thể hiểu thành đại hội thể dục thể thao, không hợp lời liền đánh đánh giết giết trên lôi đài chắc chắn là chuyện không thể xuất hiện.
Tần Dương gật đầu:
- Được đấy, tôi vốn còn suy tính xem có thể đi một mình không nhận ra ai sẽ nhàm chán tới mức nào đây, cũng thêm được một người cùng nói chuyện, thấy cô hiểu rõ đại hội như vậy, trước kia từng tham gia rồi sao?
Tô Mục Dao hé miệng cười nói:
- Đúng vậy, Tô gia mỗi lần đều phải tham gia, trước kia có lần tôi theo chân ông nội cùng đi, ông nội dẫn tôi đi làm quen một số người, lần này ông nội của tôi không định tham gia, cho nên tự tôi tới.
- Được, vậy đến lúc đó cô nên làm người dẫn đường tạm thời cho tôi đấy, tôi là thằng nhà quê chưa từng trải việc đời đâu.
Tô Mục Dao bật cười trước lời Tần Dương nói, nhưng dường như cười hơi mạnh khiến hô hấp trở nên gấp rút, sắc mặt cũng từ trắng xanh chuyển sang sung huyết đỏ bừng.
Tô Mục Dao nặng nề thở dốc hai cái, nhanh chóng mở cái túi nhỏ mang theo bên cạnh ra, lấy một bình xịt từ trong đó ra, phun vào miệng mình hai cái.
Tô Mục Dao thở gấp dần dần hồi phục, sắc mặt đỏ bừng cũng dần khôi phục lại vẻ tái nhợt, nhưng vẫn để lại một tầng đỏ bừng khiến người nhìn cảm nhận được bệnh trạng mãnh liệt.
Tần Dương thấy động tác Tô Mục Dao lấy thuốc và phun thuốc rất liền mạch, không hề có chút cảm giác không quen nào, điều này nói rõ cô hiển nhiên đã sớm quen với loại chuyện này, Ta cũng không tùy tiện ra tay, cho tới khi thấy cô đã khôi phục không ít, Tần Dương mới mở miệng hỏi:
- Hen suyễn?
Tô Mục Dao cười khổ:
- Không phải hen suyễn, nhưng cùng loại chứng với hen suyễn, cũng vì sức khỏe quá kém, chỉ hơi cử động mạnh một chút là thân thể đã không chịu đựng được.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới bình thuốc kia của Tô Mục Dao:
- Đó là thuốc gì?
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, sau đó bổ sung:
- Tôi không có ý gì khác, tôi cũng coi như một bác sĩ, hỏi thăm chỉ là thói quen nghề nghiệp của tôi mà thôi.
Tô Mục Dao mỉm cười đưa bình thuốc cho Tần Dương xem:
- Là dùng Tử Sơn Tinh luyện chính, thêm các vị thuốc như Bạc Hà làm phun sương, có công dụng an tâm định thần, lưu thông máu... Đây là phương pháp một danh y khi trước xem bệnh cho tôi đã đề nghị, thuốc cũng là tôi tìm Đồng gia chế ra, là dược hiệu đặc biệt cho tình huống của tôi, trên thị trường không có bán.
Tần Dương nhận lấy bình thuốc, tiện tay nhẹ nhàng phun lên mu bàn tay mình một chút, sau đó đưa lên gần mũi ngửi, một mùi hương gay mũi cay chua xộc vào mũi khiến đầu óc con người lập tức thanh tỉnh.
Tần Dương cẩn thận cảm thụ, sau đó đưa trả bình thuốc cho Tô Mục Dao.- Dược tính của Tử Sơn Tinh rất mạnh, mặc dù đã thêm một số dược vật thuộc tính trung hòa, nhưng sợ rằng vẫn có ảnh hưởng nhất định đối với cơ thể.
Tô Mục Dao nhận lấy bình thuốc, gương mặt lộ vẻ bất lực:
- Vâng, vị danh y kia cũng nói thứ này có thể dùng một phần rất nhỏ, dùng nhiều hơn sẽ tổn thương tới thân thể, chỉ khi thỉnh thoảng phát bệnh, không kiềm lại được mới phải dùng thôi.
Tần Dương ngẩm nghĩ:
- Hay là tôi giới thiệu cô cho sư phụ tôi, để người xem thử cho cô xem có cách khác hay không.
Hai mắt Tô Mục Dao sáng lên:
- Thật sự có thể sao, Mạc tiên sinh Y Vũ Song Tuyệt, y thuật cao tuyệt, nhưng nghe nói Mạc tiên sinh sẽ ẩn cư lâu, bình thường cũng không tiếp bệnh nhân bên ngoài...
Tần Dương cười nói:
- Thật ra tôi cũng có thể xem bệnh giúp cô, nhưng về mặt y thuật tôi vẫn không bằng sư phụ, cho nên vẫn nên để sư phụ tôi làm thì ổn thỏa hơn một chút, nói ra tôi đã có duyên cứu cô một lần, vậy thì thử xem có thể cứu được tới đáy không đi.
Vẻ mặt của Tô Mục Dao không che dấu được sự kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cảm kích nói:
- Được, cảm ơn, bất kể có thể trị khỏi hay không, thì sức khỏe của tôi cũng quá yếu rồi, từ nhỏ tới lớn đã giày vò khiến tôi quá khổ sở rồi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Không cần khách khí đâu, dù sao gần đây tôi hình như cũng đã giới thiệu được cho sư phụ thêm mấy bệnh nhân rồi, cũng không quan tâm nếu thêm một người nữa đâu.
Quan hệ giữa Tần Dương và Mạc Vũ như vậy đương nhiên sẽ không khách khí với hắn, dù sao trị bệnh cứu người chung quy cũng là chuyện tốt, huống chi là người của một thế gia tu hành như Tô gia, kết thêm một phần thiện duyên chung quy cũng không tồi.
Ẩn Môn nhất mạch đơn truyền, lượng người mỏng manh, nếu thật sự đánh nhau, có lợi hại so sánh ngang hàng với những hào môn đại tộc có niên đại lâu đời kia, nhưng cho tới giờ Ẩn Môn cũng không dám khinh thường, cũng vì Ẩn Môn nhất mạch xưa nay đều chú trọng quan hệ phát triển và duy trì, dù là Miêu Kiếm Cung hay Mạc Vũ, chỉ cần một câu của bọn họ là có thể sẽ có không biết bao nhiêu hào môn thế gia đứng ra, thanh thế và quan hệ như vậy hơn rất nhiều so với gia tộc quyền thế hoặc đại phái.
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Thật ra lúc trước tôi cũng có tâm tư này, chẳng qua chúng ta lần đầu gặp mặt, hơn nữa anh còn từng cứu tôi, tôi chung quy cũng không thể được nước làm tới được, vốn dĩ còn muốn sau này nhìn xem có thể có cơ hội cầu một lần gặp mặt Mạc tiên sinh nhờ xem chữa bệnh giúp tôi không đây!
Tần Dương cười ha ha nói:
- Có thể hiểu được, bị bệnh tật tra tấn người, nếu có cơ hội chữa khỏi hẳn, dù phải trải qua bao nhiêu khó khăn thì chung quy vẫn muốn thử một lần.
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Anh có thể hiểu là tốt rồi, lúc trước tôi còn lo lắng sợ anh hiểu lầm hoặc tức giận đấy...