Chương 1045: Chung quy vẫn chỉ là con người
Tiết Uyển Đồng nghe giọng điệu của Tần Dương đột ngột cất cao, lúc này mới ý thức được bản thân nói chuyện không rõ ràng.
- Đừng lo lắng, không phải tôi đâu, cũng không phải ai trong nhà tôi cả, là một đứa trẻ mười hai tuổi bên chúng ta cứu trợ, nó bị liệt bẩm sinh, bác sĩ hiện giờ cũng bất lực, khi nãy ở bệnh viện nó bỗng nhiên ngất đi, lúc này bác sĩ đang cấp cứu, tôi nghĩ tới y thuật của cậu không phải rất lợi hại sao, cho nên muốn mời cậu tới thử xem.
- Hóa ra là vậy sao?
Tần Dương thở dài một hơi, nhưng lại bỗng nhíu mày:
- Liệt bẩm sinh, đây chính là một tật có từ khi sinh ra, mức độ trị liệu khó khăn rất lớn đấy, tôi qua đó đã rồi hẵng nói tiếp.
Tần Dương cúp điện thoại, ngẩng đầu lên còn chưa nói gì, Lý Tư Kỳ đã khéo léo mở miệng nói:
- Tần Dương, nếu cậu có chuyện thì đi trước đi, mặc kệ tụi tôi.
Yến Tử Băng cũng gật cái đầu nhỏ:
- Đúng đấy, anh nhanh chóng đi làm chuyện chính đi.
Tần Dương cũng không khách sáo, đứng dậy nói:
- Được, bây giờ tôi tới bệnh viện một chuyến, có đứa trẻ mắc bệnh nặng hiện giờ đang cần cứu giúp.
- Mạng người quan trọng, anh mau đi đi.
Tần Dương không hề chậm trễ, nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, lái ô tô tới bệnh viện.
Tần Dương gặp được Tiết Uyển Đồng đứng chờ sẵn trước phòng phẫu thuật, bên cạnh Tiết Uyển Đồng là một người phụ nữ ăn mặc giản dị đeo mắt kính, trông tuổi tác chắc hẳn khoảng hơn bốn mươi, vẻ mặt đang lo lắng.
Tần Dương!
Tiết Uyển Đồng nhìn thấy Tần Dương, hai mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước tới nghênh đón.
Tần Dương ừ một tiếng, ánh mắt đảo qua đèn phòng phẫu thuật vẫn đang sáng, trầm giọng hỏi:
- Thế nào rồi?
- Vẫn còn đang phẫu thuật.
Tiết Uyển Đồng đáp, ánh mắt liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấp giọng giới thiệu:
- Cô ấy là mẹ của bé trai kia - Trương Huệ.
Tần Dương ừ một tiếng, ánh mắt bà mẹ kia cũng nhìn sang, biểu lộ thoáng có chút nghi hoặc.
- Vị này chính là Tần Dương, cậu ấy là ông chủ của tập đoàn Thi Nhã, tập đoàn Thi Nhã là nhà cung cấp cho quỹ từ thiện Húc Nhật đấy dì Trương, dì chớ hiểu lầm, tôi mời cậu ấy tới đây không phải vì điều này, mà bởi vì cậu ấy là một bác sĩ có tay nghề cao đấy.
Trương Huệ nghe đoạn phía trước, ánh mắt nhìn Tần Dương lập tức ngập tràn cảm kích, nhưng cũng tăng thêm mấy phần nghi hoặc.
Trương Khải mắc bệnh liệt bẩm sinh, hiện giờ bệnh trạng đã ngày càng nghiêm trọng hơn, chồng của cô trước kia do tai nạn mà chết, một mình cô nuôi dưỡng đứa trẻ lớn lên, điều kiện gia đình không được tốt, cộng thêm đứa trẻ từ nhỏ đã phải trị liệu tiêu hao không ít, càng là lấy trứng chọi đá, sau đó thấy được quỹ từ thiện Húc Nhật, mang tâm tính thử xem sao, không ngờ lại được xét duyệt thông qua, trong khoảng thời gian này phần lớn chi phí điều trị đều do quỹ từ thiện Húc Nhật nhận, trong lòng Trương Huệ cũng ngập tràn cảm kích.
Chẳng qua thấy Tần Dương tuổi còn trẻ, trong lòng Trương Huệ vẫn có mấy phần nghi hoặc, nhà cung cấp quỹ Húc Nhật trẻ tuổi thế này, hơn nữa theo lời Tiết Uyển Đồng nói thì y thuật của Tần Dương còn rất cao?
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Tần Dương thấy thái độ của Trương Huệ liền mỉm cười nói:
- Tôi chỉ hiểu một chút y thuật, nghe nói tình huống con của chị liền sang đây xem có thể giúp đỡ một chút được hay không.
Trương Huệ cảm kích nói:
- Tần tiên sinh, thật sự rất cảm kích cậu, nếu không có quỹ từ thiện thì con của tôi không thể được điều trị, đó chính là không hề có một chút hi vọng nào, cậu công việc bận rộn còn đích thân tới đây, thật sự cảm tạ cậu!
Tần Dương an ủi:
- Dì Trương không cần khách khí, tôi cũng chỉ gắng tận chút khả năng non nớt mà thôi, hiện giờ đứa trẻ ra sao rồi?
Gương mặt Trương Huệ ngập tràn sự lo lắng:
- Hoàn toàn không biết, đã vào đó hai tiếng rồi.
- Đứa trẻ nhất định không có chuyện gì đâu, lúc trước bác sĩ nói như thế nào?
Tần Dương vẫn có chút hiểu biết về căn bệnh liệt bẩm sinh này. Loại bệnh này là do mô cơ phát triển không giãn nở hoàn toàn, áp lực trong lồng ngực gia tăng càng sẽ khiến các bộ vị cơ thể không giãn nở được, thậm chí còn bị lệch vị trí, trị liệu chủ yếu là phẫu thuật, mà liệt giãn nở bẩm sinh càng nghiêm trọng hơn, tỉ lệ tử vong càng cao hơn.
Vẻ mặt Trương Huệ vô cùng lo lắng, nghĩ lại lời bác sĩ nói, hốc mắt lập tức đỏ bừng.
Bác sĩ nói cơ hội hoàn toàn khôi phục là không có, vì tình hình của đứa trẻ đã vô cùng nghiêm trọng, ruột và dạ dày cũng đã di chuyển tới vị trí ngực, tính mạng của đứa trẻ thời thời khắc khắc đều nằm trong vùng nguy hiểm.
Tần Dương nghe xong cũng không thể kiềm chế mà nhíu mày. Y thuật của hắn quả thật không tệ, có thể chữa trị một số căn bệnh mà đến chuyên gia cũng không thể chữa được, nhưng điều này cũng không chứng minh hắn thật sự không gì không làm được, có thể chữa trị tất cả những chứng bệnh nan y khiến Diêm Vương phải lui bước được.
Hắn cũng chỉ là một con người.
Trên đường tới đây, Tần Dương đã gọi điện thoại cho sư phụ, cũng chính vì cố vấn cho bản thân về chứng liệt bẩm sinh này, sư phụ cũng đưa ra ý kiến của mình, đồng thời đối với tình huống hiện giờ của Trương Khải, cho dù là Mạc Vũ cũng hết cách trị hết được.
Chỉ có điều Mạc Vũ ngược lại đưa ra cho Tần Dương một chủ ý, đó chính là dùng phương pháp châm cứu kích thích cơ thể, trì hoãn sự phát triển của căn bệnh.
Đúng vậy, chỉ có cách trì hoãn, giám xác suất của bệnh phát triển tới một mức độ nào đó, chẳng qua chỉ lùi lại thời gian tử vong của bệnh nhân mà thôi.
Tần Dương đang suy nghĩ, đèn phòng giải phẫu đã tắt, ngay sau đó cửa phòng mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang đi ra.
Trương Huệ bước nhanh tới hỏi:
- Bác sĩ, con của tôi ra sao rồi?
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, sắc mặt có phần nghiêm trọng:
- Hiệu quả phẫu thuật không nên quá tốt, sinh ra chứng liên hoàn, đứa trẻ hiện tại đang hôn mê, chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể, chỉ hi vọng cậu bé có thể tỉnh lại vào buổi sáng.
Trước mắt Trương Huệ tối sầm, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngất xỉu.
Tần Dương hỏi:
- Bác sĩ, khi nãy anh nói tỉnh lại vào buổi sáng là có ý gì?
Bác sĩ giải thích:
- Ý của tôi cũng không phải nói cậu bé thành người sống thực vật không cách nào tỉnh lại, chẳng qua tình huống hiện giờ của cậu bé càng sớm tỉnh lại càng tốt, nếu hôn mê trong thời gian dài càng tổn hại tới thân thể của cậu bé.
Hai mắt Tần Dương sáng ngời:
- Bất kể thế nào tỉnh lại là tốt rồi đúng không?
Bác sĩ gật đầu:
- Đúng vậy, chúng tôi đã gắng hết sức rồi, chẳng qua cậu bé còn đang trong trạng thái hôn mê, chỉ đành chờ cậu bé tự nhiên tỉnh lại, cậu bé lập tức sẽ được chuyển tới phòng ICU, người nhà đi làm thủ tục đi.
Sau khi bác sĩ rời đi, vẻ mặt Trương Huệ thể hiện sự đau lòng, tuyệt vọng, Tiết Uyển Đồng quay đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt ngập tràn vẻ chờ mong.
Tần Dương cảm nhận được ánh mắt của Tiết Uyển Đồng, mím môi, do dự một chút rồi nói:
- Dì Trương đi làm thủ tục trước đi, căn bệnh này tôi cũng hết cách trị rồi, nhưng nếu có thể khiến cậu bé tỉnh lại thì có lẽ tôi có thể thử một lần.
Hai mắt Trương Huệ sáng lên, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tần tiên sinh thật sự có cách sao?
Tần Dương an ủi:
- Tôi có thể dùng phương pháp châm cứu kích thích cậu bé, xem cậu bé có thể tỉnh lại được hay không, dì yên tâm, loại châm cứu này không có tác hại gì tới thân thể cả.
Biểu lộ của Trương Huệ có chút do dự, dù sao cô ta chẳng thân quen gì Tần Dương cả, cũng không biết bản lĩnh của Tần Dương, con trai hiện giờ đã trong tình trạng nguy kịch như vậy rồi mà con thi châm lên người nó có thể sinh ra phản ứng không tốt gì hay không?
Tần Dương cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:
- Bác sĩ Lương khoa phụ sản bệnh viện Số Một Thành Phố đã từng chứng kiến thuật châm cứu của tôi, cô ấy có thể chứng minh tôi không phải lang băm giang hồ.