Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1036 - Chương 1046: Có Phải Tôi Tiêu Tiền Quá Nhanh Rồi Không?

Chương 1046: Có phải tôi tiêu tiền quá nhanh rồi không?
 

Trương Huệ thấy Tần Dương nói như vậy lập tức có phần ngượng ngùng.

Dù sao Tần Dương là người quyên tiền đã xem như đại ân rồi, hiện giờ người ta đến cơm cũng chưa ăn xong đã chạy tới bệnh viện quan tâm con trai mình, còn nói sẽ khám chữa bệnh cho con trai, nhưng bản thân còn hoài nghi người ta, đây quả thật đã uổng phí lòng nhiệt tình của người ta rồi.

- Tần tiên sinh, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ lo lắng cho con trai...

Tần Dương hiểu gật đầu:

- Dì Trương không cần giải thích, tôi hiểu được, trước tiên đi làm thủ tục đi, chuyện châm cứu đợi lát nữa hãy bàn tiếp.

Trương Huệ thở dài một hơi:

- Được!

Tiết Uyển Đồng và Trương Huệ sau khi làm xong thủ tục, Trương Khải đã được đưa vào phòng ICU.

Tần Dương và Tiết Uyển Đồng nhìn Trương Khải hôn mê nằm trong phòng thông qua lớp kính thủy tinh, gương mặt trắng bệch tiều tụy, trông có phần khiến người khác đau lòng.

Tiết Uyển Đồng khẽ hỏi:

- Bệnh của cậu bé cậu cũng hết cách rồi sao?

Tần Dương ừ một tiếng:

- Đúng vậy, nhiều nhất chỉ có thể trì hoãn, hết cách trừ tận gốc, hơn nữa trong quá trình còn có một số tình huống đột ngột phát sinh hoàn toàn không thể dự đoán và đảm bảo được...

Trên gương mặt của Tiết Uyển Đồng có phần thần sắc ưu thương:

- Thật quá đáng thương, rất muốn giúp cậu bé làm chút gì đó, nhưng lại không làm được gì cả, loại cảm giác bất lực này khiến trong thâm tâm tôi thật sự sợ hãi.

Tần Dương hiểu nhìn Tiết Uyển Đồng, sau khi trầm mặc mấy giây mới mở miệng khẽ nói:

- Chuyện như vậy sau này chị sẽ còn gặp phải rất nhiều...

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng, trong ánh mắt có mấy phần mất mát.

Cô hiểu được ý của Tần Dương, nếu đã lựa chọn làm từ thiện chữa bệnh, thì đương nhiên sẽ phải tiếp xúc với những người cần được trợ giúp, những người này có lẽ sẽ có người có thể khôi phục bình thường nhờ sự trợ giúp của bọn họ, nhưng đồng thời cũng có một số căn bệnh chỉ dùng tiền cũng không giúp được gì, ví dụ như Trương Khải trước mặt này.

Tần Dương an ủi:

- Gắng suy nghĩ tới những điều tích cực đi, mặc dù không giúp được mỗi một người cần được giúp, nhưng dù như thế nào thì giúp một người chung quy cũng sẽ giảm bớt một người không may mắn trên thế gian này, cho dù gặp phải tình huống như Trương Khải thì ít nhất chúng ta cũng có thể kéo dài tính mạng của cậu bé, thế gian này còn có gì quý giá hơn tính mạng đây?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Khi nào thì cậu thi châm cho cậu bé?

Tần Dương khẽ nói:

- Đợi bác sĩ Lương tới đây nói chuyện một chút, trong thâm tâm Trương Huệ hiển nhiên vẫn có sự nghi ngờ đối với tôi, trước khi châm cứu tốt nhất vẫn nên loại bỏ nghi ngờ của cô ấy, không chừng lòng tốt lại biến thành chuyện xấu mất.

Tiết Uyển Đồng đương nhiên hiểu được ngụ ý của Tần Dương, dù sao Tần Dương cũng chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đến cả tư cách bác sĩ bệnh viện cũng không có, nói hắn có biện pháp, người khác chắc chắn không thể tin được.

Bác sĩ Lương nhanh chóng tới, nói chuyện với Tần Dương rất lâu, Trương Huệ thấy bác sĩ Lương đủ tôn sùng thuật châm cứu của Tần Dương, lúc này toàn bộ nghi hoặc mới tiêu tan, chuyển biến thành vô cùng chờ mong.

Tần Dương đi vào trong phòng, dùng châm pháp Quan m thi châm với Trương Khải. Khoảng mười phút sau, Trương Khải liền tỉnh lại.

Tần Dương thu kim châm, giao chuyện kế tiếp cho bác sĩ chủ trị vẻ mặt bàng hoàng đứng bên cạnh, bản thân lặng yên rời đi.

Tiết Uyển Đồng ngẫm nghĩ một chút, sau khi chào hỏi Trương Huệ cũng nhanh chóng đuổi theo Tần Dương, dù sao có lẽ cũng đã quá lâu cô không gặp Tần Dương rồi, hiếm khi được gặp mặt, cũng nên tâm sự một chút.

- Gần đây cậu bận rộn chuyện gì vậy, tôi đã lâu chưa gặp cậu rồi.

Tần Dương cười nói:

- Chủ yếu vẫn là chuyện tu hành, những cái khác không bận bịu gì, ngược lại là chị đấy, trông có vẻ rất bận rộn nha, tôi về muốn mời chị ăn cơm cũng không gặp được chị...

Tiết Uyển Đồng bĩu môi, khẽ nói:

- Cậu là ông chủ lớn, ném tiền xong rồi chạy, tôi phải làm việc, có thể không bận được sao?

Tiếng hừ này của Tiết Uyển Đồng giống như đang phàn nàn, lại vô thức mang giọng điệu làm nũng, nào ngờ Tiết Uyển Đồng nói dứt lời cũng cảm thấy lời nói của bản thân có chút gì đó là lạ, gương mặt lập tức đỏ bừng.

Tần Dương cười ha ha, đột nhiên cười nói:

- Đây chính là chuyện mà chị vẫn luôn muốn làm mà, tôi chỉ giúp chị thực hiện lý tưởng của chị thôi, chẳng lẽ như vậy còn trách tôi sao?

Tiết Uyển Đồng cắn môi nói:

- Mặc dù bận rộn công việc mệt chết đi, nhưng khi trông thấy những đứa trẻ được giúp đỡ trị liệu kia dần dần chuyển biến tốt đẹp, trong lòng vẫn có cảm giác thành tựu, cho dù mệt mỏi một chút nhưng cũng vẫn cảm thấy rất đáng giá.

Tần Dương cười nói:

- Giúp người làm niềm vui không phải vì hạnh phúc sao, trợ giúp người khác đương nhiên bản thân cũng vui vẻ, những lời này rất có đạo lý đấy. Đúng rồi, chẳng lẽ không có nhân viên văn phòng sao mà cần chị đích thân chạy tới bệnh viện theo dõi thế này?

Tiết Uyển Đồng nghiêm túc giải thích:

- Đương nhiên có nhân viên công tác rồi, chẳng qua việc chúng ta làm mỗi một việc đều liên quan tới tính mạng con người, đương nhiên tôi phải thận trọng đích thân duyệt lại, tôi cũng không muốn những chuyện này cuối cùng trở thành điều hành công thức hóa...

Tần Dương ừ một tiếng:

- Mọi người hiện giờ đã giúp được bao nhiêu người rồi?

Hai mắt Tiết Uyển Đồng lập tức sáng ngời trả lời:

- Quỹ chữa bệnh từ thiện Húc Nhật từ ngày thành lập tới nay đã trợ giúp được hai trăm ba mươi tám người bệnh cần được trợ giúp, những điều này có hồ sơ ghi chép lại, cậu có muốn nhìn một chút không?

Tần Dương hơi sững sờ:

- Chị còn nhớ rõ ràng như vậy sao, mới chỉ qua một thời gian ngắn đã giúp được nhiều người như vậy rồi à, như vậy tốn không ít tiền đâu nhỉ?

Tiết Uyển Đồng cắn môi liếc nhìn Tần Dương, vẻ mặt có phần khẩn trương:

- Hai trăm ba mươi tám người này toàn bộ vốn cũng chẳng phải người bệnh nặng cần số tiền lớn điều trị, cũng có một số chỉ cần tiểu phẫu khoảng hai, ba ngàn là có thể trị khỏi rồi, từ ngày thành lập tới giờ tổng cộng đã tiêu phí hơn bảy triệu... Có phải tôi dùng tiền quá nhanh rồi không?

- Mới hơn bảy triệu?

Tần Dương hơi kinh ngạc, khi nãy trong lòng hắn còn âm thầm tính toán, còn tưởng rằng ít nhất đã phải tiêu phí mấy chục triệu rồi, dù sao chiếu theo chứng bệnh nặng của những bệnh nhân này tính toán một lần chữa bệnh cũng phải một trăm ngàn trở lên.

Tiết Uyển Đồng thấy Tần Dương kinh ngạc liền giải thích:

- Người cần trợ giúp rất nhiều, chẳng qua nhân lực và tài lực của cơ quan chúng tôi đều có hạn, chúng tôi cũng chỉ có thể liệu sức mà làm, gắng hết sức dùng nguồn tài nguyên thấp nhất giúp đỡ càng nhiều người cần trợ giúp càng tốt, cậu cũng chớ xem thường khoản chi phí phẫu thuật hai, ba ngàn tệ này, đối với gia đình nghèo khó mà nói thì đây chính là một con số không nhỏ đâu.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tôi không có ý gì khác, khi nãy tôi nghe thấy chị nói đã giúp hơn hai trăm người còn cho rằng đã tiêu ít nhất mấy chục triệu rồi. Tiền chị không cần lo lắng, chị cứ tiêu thoải mái, không cần mở miệng cũng được, dù sao chỗ tiền này đều lấy từ tiền lời, để cho dân chúng sử dụng đi.

Tiết Uyển Đồng thấy thái độ của Tần Dương như vậy liền thở dài:

- Khi nãy tôi còn lo lắng cậu trách tôi tiêu tiền quá nhanh đây.

Tần Dương cười nói:

- Quỹ đầu tư này thành lập được mấy tháng rồi nhỉ, chị nói mới tiêu mấy triệu, như vậy cũng coi như nhanh đi, lúc trước tôi đã ngầm dự đoán một năm có thể tới hai trăm triệu...

Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tần Dương:

- Tới trăm triệu?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, khi nào về chị có thể gọi thêm cho nhiều người, tăng hiệu suất làm việc của cơ quan lên, nếu đã làm thì phải làm tốt một chút, vả lại chị là người dẫn đầu càng cần quản lý tốt mới đúng, mỗi một việc đều đích thân đi làm, như vậy không phải chị sẽ mệt chết sao...
Bình Luận (0)
Comment