Chương 1047: Chị thay đổi rồi!
Hai mắt Tiết Uyển Đồng sáng ngời.
Quỹ từ thiện vốn dĩ chính là một tổ chức đốt tiền, dù sao cũng chỉ có vào chứ không có ra, hơn nữa Tần Dương còn nói qua quỹ đầu tư này cũng không quyên tiền miễn phí cho xã hội, tránh sau này sẽ xảy ra một số chuyện không xử lý được.
- Mặc dù Thang Tam Nguyên của công ty Thiểm Điện đã bán khắp cả nước, sinh ý thịnh vượng, nhưng hạng mục của tập đoàn Thi Nhã chung quy mới ở thời kỳ đầu, có rất nhiều thứ cần đầu tư, tôi lo lắng nếu tôi sử dụng quá nhiều tiền của cậu, dẫn tới việc ảnh hưởng tới sự phát triển bình thường của tập đoàn của cậu...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chuyện này không phải chuyện chị cần quan tâm, nếu quả thật ảnh hưởng tới sự phát triển của tập đoàn thì đương nhiên sẽ có người nói với chị chuyện này.
Tiết Uyển Đồng mím môi nói:
- Nói thì là nói như vậy, nhưng tôi chung quy vẫn lo lắng dùng quá nhiều tiền, ảnh hưởng tới vốn của công ty.
Biểu tình của Tần Dương có chút bất lực:
- Chị đây chính là có lòng ăn cải trắng bán bột trắng* rồi. (* ý nghĩa: kiếm tiền thì ít, mà việc làm thì lại vất vả, nguy hiểm)
Suy nghĩ của Tần Dương rất đơn giản, tôi có lòng làm từ thiện còn có năng lực này, như vậy tôi có nhiều năng lực hơn thì chuyện lớn cần làm cũng nhiều hơn, dùng tiền của chính mình, tôi làm thành tốt hay xấu thì đều là chuyện của tôi, muốn làm thế nào thì làm. Nhưng nếu quyên tiền cho xã hội, dùng tiền công ích của mọi người quyên góp vào thì đến khi đó xảy ra chuyện gì chính là có trăm cái miệng cũng không nói rõ ràng được.
Tần Dương không để tâm tới tiền tài, cho nên chỉ cần hắn có, hắn có thể kiếm ra được, một năm lấy ra một, hai trăm triệu làm từ thiện theo hắn thấy không có vấn đề gì. Tiền mà, không có thì kiếm lại là được, một mình hắn thì có thể sử dụng bao nhiêu tiền, hắn mở công ty gì cho tới bây giờ cũng không chỉ vì kiếm tiền.
Tiết Uyển Đồng nghe được lời này của Tần Dương cũng không kiềm chế được bật cười, trợn mắt liếc Tần Dương một cái:
- Tôi còn không phải sợ sẽ tiêu hết sạch tiền của anh sao? Mặc dù giúp người khác là chuyện tốt, nhưng đâu thể biến bản thân trở thành kẻ nghèo hèn được.
Lúc trước trong lòng Tần Dương cũng đã nghĩ tới cách giải quyết, liền an ủi:
- Chị không cần lo lắng, các đời sư môn của tôi tích trữ rất nhiều thứ tốt, những món đồ này vì tích trữ quá nhiều nên hiện giờ ngược lại thành một loại phiền toái, bất cứ lúc nào cũng khiến người ta lo lắng bị dòm ngó, sư phụ lúc trước đã xử lý quá nhiều, những thứ này phần lớn cũng đều dùng để làm chuyện tốt, nếu hiện giờ có cơ hội bằng vàng này thì tôi sẽ sắp xếp người xử lý những vật kia, chuyển những món đồ kia thành tiền quỹ đầu tư từ thiện, chị không cần lo lắng không có tiền tiêu.
Hai mắt Tiết Uyển Đồng mở to:
- Bán đồ? Cậu đập nồi bán sắt sao, không cần như vậy chứ?
Tần Dương cười nói:
- Những vật kia có giữ lại cũng vô dụng, không có chút giá trị nào, truyền thừa của sư môn chúng tôi chính là tu hành và các loại tài nghệ, những loại đồ cổ ngọc khí gì đó chẳng qua là Tông chủ đời trước tiện tay sưu tầm mà thôi, giữ lại cũng không có ý nghĩa thực tế gì, chẳng lẽ những bảo vật này chúng tôi còn phải truyền tới các đời tiếp theo sao, mệt mỏi thật sự, chi bằng bán ra ngoài làm chút chuyện tốt, tận dụng tác dụng của chúng còn hơn.
Tiết Uyển Đồng nghe ý tứ trong lời này của Tần Dương, cũng không đánh giá thêm nữa, ánh mắt nhìn Tần Dương càng sáng ngời hơn, trong đó có sắc thái kỳ dị.
Người bình thường sẽ ghét bỏ bản thân có nhiều tiền hơn sao?
Có một triệu sẽ muốn mười triệu, có mười triệu sẽ muốn một trăm triệu, có ai ngại nhiều tiền hơn đây?
Tần Dương có thể làm như vậy đã nói rõ được quá nhiều điều.
- Những thứ cậu nói kia có rất nhiều món đồ có giá trị sao?
Tần Dương cười nói:
- Những món đồ đó có quá nhiều, tôi cũng không thể định giá được, nhưng bán toàn bộ đi chắc hẳn bán được khoảng mấy trăm triệu đến mấy tỷ cũng không thành vấn đề, đấy là còn chưa tính một số trân phẩm giá trị liên thành không cách nào định giá được, đương nhiên cũng đại biểu những món đó không định bán.
- Tiền tỷ!
Tiết Uyển Đồng hít một hơi lạnh, đôi mắt xinh đẹp cũng mở to mấy phần:
- Sư môn của cậu rốt cuộc thu giấu bao nhiêu thứ vậy, có tiền quá đi!
Tần Dương mỉm cười nói:
- Ẩn Môn truyền thừa ngàn năm, mỗi một đời Tông chủ đều là người kinh tài tuyệt diễm, đồ mà họ sưu tầm đương nhiên đều là loại có đẳng cấp, tài sản tính gộp lại cả ngàn năm, bán trên trăm triệu thì tính là gì. Vả lại thứ thực sự đáng giá sao có thể là những vật chết này, những phương thuốc dân gian kia, pháp môn tu hành... mới là những món đồ có giá trị truyền thừa chân chính.
- Tri thức mới chính là tài phú quý giá nhất!
Tiết Uyển Đồng dùng một câu nói tổng kết lại ý tứ trong lời nói của Tần Dương, trên gương mặt không che dấu được vẻ bàng hoàng:
- Chỉ là Ẩn Môn của cậu cũng thật lợi hại, vậy mà lại tích lũy được nhiều tài phú như vậy...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Đều do người đời trước tích lũy được, tôi hiện tại chính là một tên phá của đấy!
Tiết Uyển Đồng liếc mắt nhìn Tần Dương, ánh mắt có vài phần quyến rũ.
- Coi như là tên phá của thì đó cũng là tên phá của mà tôi thích!
Tần Dương sửng sốt, quay đầu nhìn Tiết Uyển Đồng.
Tiết Uyển Đồng bị ánh mắt của Tần Dương liếc qua, gương mặt lập tức ửng hồng:
- À, cậu đừng hiểu lầm tôi nói là rất thích loại hành vi giúp người làm vui này của cậu!
Tần Dương ồ một tiếng cười ha ha nói:
- Thật sao, chỉ vì hành vi thôi sao?
Tiết Uyển Đồng bị Tần Dương nói một câu trực tiếp đứng từ trên đầu tường ngã xuống đất không dậy nổi. Nếu là lúc trước khi vẫn còn là giáo viên của Tần Dương, có lẽ cô sẽ xấu hổ mà chạy đi, nhưng thân phận hiện giờ không giống như vậy nữa, tâm trạng cũng khác so với lúc trước, dù có xấu hổ nhưng cũng không tới mức trực tiếp bại lui.
- Còn con người của cậu nữa, tôi cũng thích, vừa có tiền vừa có tài, còn trẻ đã có tiền, bám lấy cả đời cũng không phải lo cái ăn cái mặc nữa... Hay là cậu suy nghĩ về tôi thử xem?
Tần Dương không ngờ Tiết Uyển Đồng chỉ một thời gian mà lá gan đã lớn tới vậy, ngược lại còn bị lời nói của Tiết Uyển Đồng đánh không tiếp lời được, biểu lộ thoáng có phần ngượng ngùng.
Tiết Uyển Đồng thấy biểu tình này của Tần Dương không kiềm chế được cười rộ lên:
- Chọc cậu thôi, sắc mặt trắng bệch rồi kia... Có cần sợ tôi tới vậy không?
Tần Dương khẽ nói:
- Sắc mặt tôi trắng bệch khi nào chứ?
Tiết Uyển Đồng dường như có chút thích thú trêu chọc Tần Dương, chẳng sợ tâm tình nửa thật nửa giả:
- Haiz, cũng đúng, bên cạnh cậu có nhiều mỹ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, một cô nàng già như tôi sao cậu có thể để ý được chứ?
Tần Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiết Uyển Đồng, giống như chưa từng gặp cô vậy.
Tiết Uyển Đồng bị Tần Dương nhìn như vậy, trong lòng cũng có mấy phần hoang mang rối loạn, nhưng trên gương mặt lại nở nụ cười dịu dàng:
- Sao lại có biểu tình này nhìn tôi?
Tần Dương bất lực thở dài:
- Chị Đồng, chị thay đổi rồi!
- Hả?
Tiết Uyển Đồng mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Thay đổi chỗ nào?
Tần Dương cười khổ nói:
- Chị của trước kia không dám to gan nói ra những lời như thế này, chỉ sợ đã sớm đỏ mặt chạy trốn rồi...
Tiết Uyển Đồng quả thật vẫn đỏ mặt, trông qua vô cùng kiều diễm.
Tình cảm của Tiết Uyển Đồng đối với Tần Dương rất phức tạp, mặc dù cô lấy dũng khí phản kích trêu đùa lại Tần Dương, nhưng trong lòng cô vẫn thấy xấu hổ, thật sự khó có thể nghiêm mặt, huống chi lời cô nói còn là cảm xúc nửa thật nửa giả...
Tiết Uyển Đồng cố giả bộ trấn tĩnh cười nói:
- Ra ngoài làm việc tiếp xúc với nhiều người đương nhiên da mặt phải dày hơn một chút rồi.
Tần Dương bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, chỉ cần chị cao hứng là được rồi.