Chương 1048: Phạt ba chén rượu
- Danh sách ta gửi con đã nhận được chưa?
Tần Dương dựa trên ghế sô pha, cười trả lời:
- Con nhận được rồi, sư phụ, con sẽ không mua thiếu một thứ nào mang về đâu.
- Ừ, nếu có vấn đề thì tìm Tô Mục Dao hỗ trợ.
Tần Dương sửng sốt một chút:
- Cô ấy tới thăm hỏi sư phụ rồi?
- Đúng, bệnh của cô ta chính là suy nhược bẩm sinh dẫn tới thân thể sinh ra tật, bệnh này chỉ hai, ba ngày không trị hết được, chỉ có thể từ từ trị liệu từng chút một, chắc hẳn cần thời gian một đến hai năm, có lẽ có thể dần dần khôi phục thành người bình thường, có lẽ sẽ còn suy yếu một chút, nhưng ít nhất sẽ không có vẻ bệnh tật như bây giờ.
Tần Dương có chút cao hứng nói:
- Nói như vậy thì bệnh của cô ta cứu được?
- Ừ, cứ cách một thời gian lại châm kim, sau đó uống thuốc bổ, việc thi châm con cũng có thể làm, sau này thời điểm hai người gặp nhau nhiều, con trực tiếp thi châm giúp cô ta là được...
Tần Dương nghe xong lời Mạc Vũ giảng phương pháp thi châm cùng với đạo lý trong đó liền hiểu được hoàn toàn. Hắn hiện giờ đã có thể hoàn toàn điều khiển được kim châm Quan m, có thể cùng lúc xuất mười ba kim châm, thủ pháp cũng đều đã biết, chỉ thiếu một số mạch suy nghĩ trên việc trị bệnh, mặt này dựa vào sự dạy dỗ của Mạc Vũ cùng với dựa vào kinh nghiệm của chính bản thân đã hiểu được.
Mạc Vũ nếu đã ném sự việc lại cho Tần Dương thì Tần Dương đương nhiên sẽ không từ chối, dù sao sư phụ dạy đồ đệ phần nhiều đều như vậy, sư phụ khám và chữa bệnh, đệ tử sau khi biết phương pháp sẽ tiến hành trị liệu.
- Được, chuyện tiếp theo cứ giao cho con.
Mạc Vũ nghĩ tới một chuyện:
- Đúng rồi, cô ta yếu bẩm sinh, lúc trước gốc Bất Lão ta đưa cho con, chắc hẳn con vẫn còn nhỉ, lần sau gặp mặt trên đại hội thì đưa cho cô ta ngâm rượu uống.
- Được!
Tần Dương cúp điện thoại của Mạc Vũ không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tô Mục Dao.
- Tần Dương, tôi đã gặp mặt Mạc tiên sinh rồi!
Tần Dương cười nói:
- Ừ, sư phụ đã gọi điện thoại nói với tôi rồi.
Giọng điệu của Tô Mục Dao rõ ràng ngập tràn sự vui vẻ:
- Sau này có thể sẽ phải làm phiền anh nhiều hơn nữa đấy.
- Giữa bạn bè với nhau không có phiền hà gì cả.
Tô Mục Dao mỉm cười nói:
- Tối nay có hẹn không, nếu không thì cùng nhau ăn cơm?
Tần Dương cười nói:
- Nếu chỉ vì để cảm tạ thì không cần đâu, dù sao cô không phải đã nói tới lúc đại hội liên minh diễn ra cô sẽ trực tiếp xuất phát từ Trung Hải sao, đến lúc đó cùng đi thôi.
- Cảm ơn là một chuyện, tôi muốn giới thiệu anh trai của tôi để anh làm quen, cũng để nói lời xin lỗi cho chuyện lần trước nữa.
Tần Dương cười khổ nói:
- Không cần phải như vậy chứ?
- Cần, đây chính là ơn cứu mạng đấy.
Tần Dương suy nghĩ một chút:
- Được rồi, ở đâu đây?
Tô Mục Dao báo lại thời gian và địa điểm, sau khi Tần Dương đáp ứng liền cúp điện thoại.
Tô Bình?
Tần Dương không có chút ấn tượng tốt nào với Tô Bình, đơn giản chỉ là một công tử gia tộc bị chiều hư mà thôi, Tần Dương bình thường không muốn phản ứng với loại người này, nhưng Tô Mục Dao đã nói như vậy rồi, Tần Dương có thế nào cũng phải cho chút mặt mũi này.
Khi Tần Dương xác theo cái ba lô nhỏ đi vào phòng khách sạn thì hai người Tô Mục Dao và Tô Bình đã chờ sẵn từ lâu rồi.
- Xem ra tôi đến muộn rồi.
Tô Mục Dao đứng dậy, mỉm cười nói:
- Còn chưa tới sáu giờ mà, chúng tôi cũng chỉ mới tới mà thôi.
Tần Dương quay mặt nhìn Tô Bình bên cạnh, mỉm cười nói:
- Tô tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Lúc này trên gương mặt Tô Bình đã không còn vẻ kiêu căng và tùy tiện nữa, thái độ có phần cung kính:
- Tần tiên sinh, tôi là người tùy tiện đã quen, lần trước nói lời vô lễ, mong Tần tiên sinh thứ lỗi, đợi lát nữa tôi xin tự phạt ba chén rượu bày tỏ lời xin lỗi.
Ánh mắt Tần Dương nhìn vẻ mặt của Tô Bình, có phần bất ngờ phát hiện thái độ của Tô Bình này lại rất chân thành, chứ không phải bộ dạng bị ép phải xin lỗi.
Tần Dương kinh ngạc nhìn vào hai mắt của Tô Bình, Tô Bình đại khái cũng đoán được tâm tư của Tần Dương, cười khổ nói:
- Tần tiên sinh, lời tôi nói là từ tận đáy lòng đấy, anh là ân nhân cứu mạng của anh em chúng tôi, hiện giờ nhờ Tần tiên sinh giúp giới thiệu, Mạc tiên sinh mới có thể chữa khỏi bệnh của em gái tôi...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Tô tiên sinh không cần giải thích, lần trước tôi cũng đã nói rồi, lòng biết ơn tôi nhận, những cái khác thì không cần, cho nên anh không cần phải nhận lỗi với tôi.
Tô Mục Dao đứng bên cạnh cười giải thích:
- Chính thức khiến anh ấy bội phục chính là bản thân anh Tần Dương đây. Anh biết không, người anh trai này của tôi ngày thường mắt đều ở trên đầu, bội phục nhất chính là người có bản lĩnh và năng lực chân chính, sau khi biết được những chuyện mà anh đã làm, anh ấy càng vô cùng bội phục anh hơn.
Tần Dương cười nói:
- Tôi đã làm rất nhiều chuyện, đơn giản đều dựa vào sư môn, chiếm lợi từ sư môn mà thôi, cũng không có gì đáng để kiêu ngạo cả.
Ba người ngồi tám chuyện, sau đó rượu và thức ăn được bày lên, Tô Mục Dao đích thân rót rượu cho Tần Dương, Tần Dương giơ tay ngăn cản, nhận lấy bình rượu cười nói:
- Nếu đã là bạn bè thì tùy ý được rồi, không cần khách khí như vậy, nếu không rượu này uống vào sẽ không thoải mái đâu.
Tô Mục Dao mỉm cười, giao lại bình rượu cho Tần Dương:
- Được, vậy tôi tùy ý thôi.
Tô Bình sảng khoái liên tục rót ba chén rượu trắng, uống liên tiếp, tính là lời xin lỗi hắn ta nói khi trước.
Tần Dương cũng không ngăn cản, nhưng vẫn nâng chén rượu cùng cụng ly.
Con người Tô Bình này thật ra cũng không tính là quá đáng ghét, quả thật tùy tiện giống như lời Tô Mục Dao nói, phong phạm của một công tử nhà giàu, loại người này luôn có bệnh chung chính là nếu như xem thường anh thì hai mắt đều đặt cao hơn đầu, nhưng nếu anh có bản lĩnh, bọn họ sẽ biểu hiện sự tôn trọng tương ứng, nói đơn giản chính là nhìn người chọn món.
Tô Bình uống rượu vào rồi rất hào sảng, rượu vào lời ra như cái máy hát.
- Tần Dương, anh đã cứu mạng của tôi, tôi đương nhiên rất cảm kích. Ban đầu tôi chỉ coi anh như một sinh viên bình thường, suy tính xem cho anh một số tiền lớn như lời cảm ơn, thái độ không được tốt, nhưng sau khi biết được thân phận cùng với những chuyện anh đã làm tôi liền rất bội phục. Con người này của tôi mặc dù không có bản lĩnh gì, nhưng đời này bội phục nhất chính là những anh hùng hào kiệt có bản lĩnh...
Tần Dương cười ha ha nói:
- Anh bội phục chuyện gì mà tôi đã làm?
Tô Bình uống nhiều rượu, giọng nói cũng lớn hơn hai phần, giọng điệu cũng thoải mái hơn:
- Chuyện anh đã làm quá nhiều, tôi lười liệt kê từng cái ra. Ban đầu một mình anh tới Trung Hải, trong hai năm đó đã xông pha tạo thành danh tiếng như vậy, có thể nói là danh chấn thiên hạ, điều này thật sự khiến tôi hâm mộ và khâm phục. Ở trong tay anh dường như không có chuyện gì mà anh không làm được vậy, quan trọng là anh mới hơn hai mươi, còn là sinh viên, ngẫm lại khi còn hai mươi tôi đang làm gì, cảm thấy thật sự so ra...
Tần Dương nhìn ánh mắt tràn ngập hâm mộ này của Tô Bình, trong lòng cảm thấy buồn cười.
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Tần Dương đổ chuông, Tần Dương lấy di động ra xem xét, là điện thoại của Tạ Đông gọi tới.
- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.
Tần Dương cáo lỗi, đứng dậy đi tới bên cạnh nghe điện thoại:
- Lão Tạ, tìm tôi có chuyện gì không... Kịch bản viết xong rồi? Nhanh như vậy... Được, tối về tôi sẽ nhìn qua... Đầu tư hai mươi triệu sao, được, tôi sẽ đọc, đọc xong sẽ trả lời anh... Được.
Tần Dương cúp điện thoại, ngồi lại vào bàn, cười nói:
- Ngại quá, công ty gọi điện thoại tới, có chút việc.
Tô Mục Dao tò mò hỏi:
- Khi nãy tôi nghe thấy anh nói kịch bản? Anh muốn tham gia diễn phim điện ảnh gì sao?
Tần Dương cười nói:
- Không phải, tôi vừa thành lập một công ty điện ảnh truyền thông, dự định đầu tư quay một bộ phim, đang lấy kịch bản đây.
Tô Mục Dao còn chưa nói lời nói, Tô Bình ngồi bên cạnh đã cao giọng nói:
- Tần Dương, công ty điện ảnh truyền thông của anh sao?