Chương 1052: Chiếc xe điên cuồng
- Theo dõi tôi?
Giọng điệu của Tô bình đột ngột cao lên mấy lần, trong giọng nói cũng xen lẫn sự khủng hoảng vô hình.
- Tôi nhìn thấy chiếc xe màu đen kia rồi... Thật sự theo dõi tôi sao, hay chỉ là đi ngang qua thôi?
Tần Dương để tài xế taxi thay đổi hướng đầu xe, chạy đuổi theo hướng xe của Tô Bình.
Tần Dương nghe được câu hỏi của Tô Bình, đang muốn giải thích, giọng nói của Tô Bình đầu bên kia đột ngột thay đổi.
- Fuck...
- Xét~!
Tô Bình đột ngột mắng một tiếng theo bản năng, sau đó Tần Dương liền nghe thấy tiếng thắng xe chói tai.
- Ầm!
- Xuống xe!
Tiếng thủy tinh vỡ, tiếng quát âm lệ của một người đàn ông vang lên, xen lẫn đó là giọng nói phản kháng của Tô Bình.
- Các người là ai, muốn làm gì...
Giọng nói của Tô Bình dần biến mất.
Tần Dương càng khẩn trương, thúc giục tài xế:
- Tài xế, nhanh một chút, bạn của tôi bị bắt cóc rồi, chính là ở phía trước!
Tài xế cũng là một người đàn ông, cũng không vì nghe thấy có người bị bắt cóc mà chùn bước, ngược lại còn đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng đuổi theo về phía trước.
Xe taxi chuyển tới một khúc ngoặt, hai mắt Tần Dương lập tức sáng ngời.
Ở con đường phía trước, xe của Tô Bình ngừng bên đường, cửa ghế lái mở ra, trước chiếc xe trông qua có một chiếc xe ô tô màu đen ngừng trước mặt, một người đàn ông mặc thân đồ đen đang kéo theo Tô Bình rõ ràng đã hôn mê về hướng chiếc xe màu đen, lúc này đã chỉ còn nửa người bên ngoài, một người đàn ông mặc đồ đen khác đang ngồi vị trí ghế lái.
Sau khi thấy chiếc taxi đang đi tới, người đàn ông đồ đen đằng sau nhanh chóng đẩy Tô Bình lên xe, sau đó gã ta cũng ngồi vào theo, chiếc xe ô tô màu đen đột ngột khởi động, giống như con thỏ trúng tên đột ngột phóng đi.
- Đuổi theo!
Tần Dương không hề do dự quát lớn, đồng thời lấy ví tiền ra tiện tay lấy tất cả tiền trong đó trực tiếp vỗ lên ghế bên cạnh.
- Đuổi theo, tất cả chỗ này là của anh, không được, để tôi lái xe!
Tài xế kia vốn thấy hai người đàn ông bắt cóc người, trong lòng lập tức có chút trống rỗng, thấy xấp tiền dày này của Tần Dương, hai mắt lập tức sáng lên, nhấn mạnh chân ga, nhanh chóng đi theo.
- Được, cứ giao cho tôi!
Xe taxi nhanh chóng tăng tốc đuổi theo chiếc xe màu đen, tài xế vừa đua xe vừa nói:
- Có muốn báo cảnh sát hay không?
Tần Dương do dự một giây, cầm điện thoại lên, bấm gọi số của cảnh sát.
- A lô... bạn của tôi bị bắt cóc, tôi thấy anh ta bị người ta đánh ngất xỉu kéo vào trong xe mang đi, hiện giờ tôi đang ngồi trong xe taxi đuổi theo sau... Chúng tôi hiện giờ ở đường Cát u, đối phương đang chạy trốn về hướng Bắc...
Tần Dương báo cảnh sát xong để điện thoại xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe ô tô màu đen đằng trước.
Kỹ thuật lái xe của tài xế taxi rất thuận, chiếc xe ô tô màu đen kia không ngừng tăng tốc, nhưng vẫn không thể cắt đuôi chiếc xe taxi đằng sau.
Lại đuổi theo thêm một khoảng, chiếc xe màu đen đột ngột ngừng ven đường.
Tần Dương không chút do dự nói:
- Xông lên, chặn trước xe của bọn họ, đâm hỏng tôi bồi thường cho anh gấp đôi!
- Anh nói rồi đấy, lời nói cũng phải tính đấy!
Tài xế xe taxi quát to rống lên, xe nghẹo đầu, trực tiếp vọt tới, phịch một tiếng đâm vào cửa xe vị trí ghế lái, phịch một tiếng đâm méo xe của đối phương, đầu xe cứng rắn kẹt cửa xe của đối phương.
Người đàn ông ngồi vị trí ghế lái vốn đang muốn đẩy cửa xe ra, nào ngờ chiếc taxi trực tiếp đâm tới, cửa xe không đẩy ra được.
Tần Dương nhanh chóng mở cửa xe, cùng lúc đó, cửa sau chiếc xe màu đen cũng mở ra, một người đàn ông đồ đen chui ra, thân thủ nhanh nhẹn đánh một quyền tới, lực đạo hung ác mang theo tiếng xé gió bén nhọn.
Người tu hành!
Thân người Tần Dương hơi nghiêng lập tức bắt được cổ tay của người đàn ông áo đen kia, dùng sức kéo, người đàn ông kia không đứng vững, thân người bị kéo tới, Tần Dương hung hăng nện đầu gối lên bụng gã ta một cái.
Tần Dương hiện giờ đã là thực lực cảnh giới Đại Thành, hơn nữa lực chiến đấu còn ngang ngửa cao thủ khiếu huyệt hai mươi bảy, cú huých này không phải ai cũng chịu được.
Người đàn ông áo đen rên thảm một tiếng, cảm thấy bản thân dường như bị một con tê giác chạy như điên đụng trúng, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đúng lúc này, người đàn ông ngồi vị trí ghế lái kéo cửa sổ thủy tinh xuống, móc ra một khẩu súng.
Ngay khi người đàn ông ngồi ghế lái đang nhắm súng vào Tần Dương, thì nháy mắt đồng tử của Tần Dương đột ngột co rụt lại, thân người chớp lóe, chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ, một giây sau Tần Dương xuất hiện bên cạnh ghế lái chính, một phát bắt được súng trong tay gã, sau đó dùng lực mạnh đập vào đầu của gã.
Lực đập vào đầu này vô cùng lớn, người đàn ông vừa kéo cửa sổ thủy tinh xuống một nửa vừa bị đâm lại còn đột ngột bị đập vào đầu, tay theo bản năng buông lỏng khẩu súng ra.
Tần Dương buông tay, súng rơi xuống mặt đất, Tần Dương kéo chặt tay của gã lôi ra bên ngoài, nửa thân người của người đàn ông kia lập tức bị kéo ra ngoài cửa sổ, bàn tay của Tần Dương hung hăng trực tiếp bổ lên cổ của gã, dứt khoát đánh cho gã hôn mê bất tỉnh.
Tần Dương buông tay ra, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, kéo cửa xe đằng sau ra, thấy được Tô Bình ngất xỉu ngồi ghế sau, vươn tay sờ một bên động mạch gáy, hơi thở dài.
Tần Dương đánh giá khẩu súng trong tay, đây là một khẩu súng lục mô phỏng, nhưng chế tác tinh vi, hiển nhiên trình độ mô phỏng rất cao.
Tần Dương đóng chốt an toàn, dắt khẩu súng bên hông, kéo Tô Bình ra ngoài, ngồi dựa lên bánh xe, sau đó bấm lên huyệt Nhân Trung của hắn, đồng thời ngón tay như kiếm chọc tới vị trí trái tim của hắn, thân thể Tô Bình như bị điện giật lập tức run lên, sau đó mở mắt.
Ánh mắt Tô Bình trong nháy mắt có chút bối rối, hoảng sợ, sau đó là bất ngờ vui mừng.
- Tần Dương!
Ánh mắt Tô Bình đảo qua xung quanh, thấy được người đàn ông nửa người vắt qua cửa kính xe ngất xỉu, cũng nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt trắng bệch ôm bụng đau đớn nằm trên mặt đất, trong ánh mắt thể hiện vài phần sợ hãi không che dấu được.
- Là anh đã cứu tôi phải không?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Anh biết bọn họ không, tại sao bọn họ phải bắt cóc anh?
Tô Bình đánh giá hai mắt:
- Không nhận ra... Sao tôi có thể quen biết loại người như bọn họ chứ.
Tần Dương nhíu mày:
- Vậy gần đây anh có đắc tội với ai không, vì sao bọn họ phải bắt cóc anh, chẳng lẽ vì tiền sao?
Tô Bình cười khổ nói:
- Tôi cũng không biết.
- Xem ra chỉ có thể hỏi bọn họ thôi.
Tần Dương đi tới bên cạnh người đàn ông nằm rạp trên mặt đất kia, tiện tay lấy khẩu súng lục bên hông, mở chốt an toàn, chỉa lên huyệt Thái Dương của gã.
- Các người là ai, tại sao phải bắt cóc Tô Bình, tôi đếm tới ba, nếu không trả lời thì đời này anh cũng không cần trả lời nữa!
- 1... 2...
- Tôi nói! Tôi nói! Đừng giết tôi!
Người đàn ông kia bị giọng điệu lạnh lùng của Tần Dương cùng với hành động dứt khoát chĩa súng không hề do dự của Tần Dương bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa đái ra quần, không đợi Tần Dương đếm tới ba cũng đã không thể chờ đợi mà phải cầu xin tha thứ rồi.
Tần Dương nắm chặt khẩu súng trong tay:
- Nói!