Chương 1060: Tuyệt Đại Song Kiêu
Tần Dương còn đang suy nghĩ quan hệ giữa người Lục gia và Hắc Thủ, Trần Hầu cũng đã ngông nghênh đi tới, tự nhiên kéo một cái ghế tới, ngồi xuống, thái độ tùy ý.
Long Viên Viên lạnh mặt nói:
- Chúng tôi cũng không mời anh ngồi cùng.
Trần Hầu tự động miễn dịch lời công kích của Long Viên Viên, mỉm cười nói:
- Xuất môn ra ngoài quen biết nhiều người bạn một chút chung quy vẫn tốt hơn, huống chi còn là truyền nhân của Ẩn Môn, đương nhiên phải kết bạn rồi.
Ánh mắt Trần Hầu nhìn tới Tần Dương, chủ động vươn tay mình ra:
- Trần gia Mi Châu, Tứ Xuyên, Trần Hầu.
Tần Dương tương đối có hảo cảm đối với đại cá tử lười biếng cãi vã với Long Viên Viên này, có lẽ vì khi nãy hắn ta đã ra mặt giúp với kẻ có hận thù sâu sắc với hắn là Lục Phù Trầm kia.
- Truyền nhân đời thứ bảy mươi hai Ẩn Môn - Tần Dương.
Hai người nắm tay nhau, chính thức giới thiệu qua, xem như quen biết nhau.
Tần Dương buông tay Trần Hầu ra, mỉm cười nói:
- Khi nãy Trần tiên sinh mở miệng hỗ trợ, tôi còn phải cảm ơn anh đấy.
Trần Hầu khoát tay, cười ha ha nói:
- Đừng gọi tiên sinh, tôi nghe là đau đầu, tất cả mọi người đều cùng thế hệ, gọi tên là được rồi... Khi nãy tôi thật ra cũng không cố ý giúp anh, chẳng qua tôi thấy cái dáng vẻ ông đây là đệ nhất thiên hạ của Lục Phù Trầm khiến tôi rất khó chịu, không kiềm chế được mới oán gã mấy câu thôi.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Nhìn vẻ mặt của Lục Phù Trầm chắc hẳn không phải đối thủ của anh.
Trần Hầu cười nói:
- Nếu chỉ xét thực lực đơn thuần tôi quả thật lợi hại hơn so với gã, nhưng nếu thật sự đàm luận thắng bại, như vậy phải đánh mới biết được, dù sao thắng bại cũng không đơn thuần chỉ so sánh xem thực lực của ai lợi hại hơn đâu.
Tần Dương đồng ý nói:
- Đúng, cũng chính vì như vậy nên chắc hẳn Lục Phù Trầm mới càng không có phần thắng.
Trần Hầu cười khà khà:
- Tại sao lại nói như vậy?
Tần Dương mỉm cười bèn giải thích:
- Mặc dù tôi và anh mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng khi nãy qua cuộc đối thoại giữa anh và Lục Phù Trầm, nghe gã gọi anh là thằng điên Trần, nghĩ tới anh hẳn rất thích chiến đấu với người khác, như vậy kinh nghiệm chiến đấu tất nhiên phải vô cùng phong phú, thử hỏi một đối thủ có thực lực mạnh hơn, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn, như vậy nếu thực sự đánh nhau có thể thua hay sao?
Trần Hầu cười ha ha, giơ ngón tay cái lên với Tần Dương:
- Anh phân tích rất có lý, tôi cũng không trả treo lại được. Quả thật khi nãy lời tôi nói chỉ là khách khí thôi, có thể tôi không nắm chắc đấu được Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh, nhưng đánh với Lục Phù Trầm kia thì tôi vẫn nắm khá chắc đấy, khà khà!
Trần Hầu sảng khoái như vậy khiến đám người Tần Dương đều bật cười, người đàn ông nhìn qua vô cùng lười nhác này quả nhiên làm người rất sảng khoái.
Long Viên Viên hiển nhiên không ưa dáng vẻ này của Trần Hầu, hừ lạnh một tiếng nói:
- Xem anh có thể không, có bản lĩnh đánh gục Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đi.
Trần Hầu liếc mắt qua nhìn:
- Tôi đánh bại bọn họ, cô gả cho tôi nhé?
Long Viên Viên mở to hai mắt tức giận nói:
- Nghĩ hay quá nhỉ!
Trần Hầu bĩu môi, vẫn không hề tức giận:
- Dáng người của tôi không xấu, đương nhiên tôi có thể nghĩ hay rồi.
Long Viên Viên khó thở, tức giận trừng mắt liếc Trần Hầu, quay đầu không hề phản ứng lại Trần Hầu nữa.
Đám người Tần Dương nhìn thấy một màn này bỗng nhiên cảm thấy thú vị.
Đây rõ ràng chính là một đôi oan gia thích nhau mà.
Chẳng qua không biết vì sao lúc trước bọn họ lại chia tay nhau, trông qua có vẻ Trần Hầu vẫn còn tình cảm với Long Viên Viên, dường như còn muốn tiếp tục tiền duyên, còn Long Viên Viên mặc dù trong miệng luôn quát mắt Trần Hầu, nhưng giọng điệu này cũng không giống như hoàn toàn tuyệt tình, giống như cặp vợ chồng cãi nhau...
Long Thất có chút ngượng ngùng sờ lên mũi:
- Trần Hầu, tính cách này của anh không thể sửa lại sao, nếu không không chừng anh đã sớm là em rể của tôi rồi.
Trần Hầu bĩu môi:
- Sửa lại tính cách của tôi, như vậy có còn là tôi không?
Tần Dương liếc mắt nhìn Long Viên Viên bên cạnh, suy tính xem nếu nói thêm nữa có lẽ Long Viên Viên sẽ càng tức giận hơn, ngược lại không tốt, lập tức chuyển chủ đề:
- Đúng rồi, khi nãy Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh mà mọi người nói tới là ai vậy, nghe chừng rất lợi hại nhỉ?
Trần Hầu cười nói:
- Đâu chỉ lợi hại, mà chính xác là siêu cấp lợi hại!
Tần Dương rất hiếu kỳ, Trần Hầu này trông qua ánh mắt rất cao, hung hãn như Lục Phù Trầm cũng bị hắn ta cố tình làm nhục tới mức không có chỗ đứng, nhưng nghe giọng điệu này của hắn ta thì có vẻ vô cùng tôn sùng Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh này, có thể thấy được chắc chắn hai người kia rất lợi hại.
- Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh đều thiên tài trong thế hệ thanh niên tu hành. Triệu Thanh Long xuất thân từ Triệu gia đại mạc, Vân Bạch Linh xuất thân từ Diệu Âm các, một người là đại gia tộc truyền thừa ngàn năm, một người là truyền thừa của tông môn ẩn thế ngàn năm, cả hai đều là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp, thực lực vô cùng cường đại, một nam một nữ này được thế hệ thanh niên tu hành vinh danh là Tuyệt Đại Song Kiêu đấy.
Khi Trần Hầu nói tới hai người kia, hai mắt đều tỏa sáng, cả người ngập tràn chiến ý mãnh liệt, có thể thấy được hắn rất mong chờ được giao thủ với hai người kia.
- Lần này tôi tới tham gia đại hội là vì hai người kia, muốn cùng bọn họ đánh một trận thật đã.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Hai người kia hiện giờ có thực lực thế nào rồi?
Trần Hầu lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói hai người kia cũng đã đến Thiên Nhân đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bước vào Siêu Phàm, tiêu chuẩn thực lực như vậy là quá cao, phải biết rằng hai bọn họ còn trẻ hơn so với tôi đấy.
Thiên Nhân đỉnh phong?
Tâm của Tần Dương cũng kiềm chế được hơi dao động. Thế hệ thanh niên tu hành trong lời Tần Dương nói chính là người tu hành có độ tuổi dưới ba mươi, Triệu Vân Long và Vân Bạch Linh này vậy mà đã tới đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị bước vào Siêu Phàm, thiên phú thực lực này tuyệt đối có thể nói là kinh khủng, khó trách được gọi là Tuyệt Đại Song Kiêu, loại thành tựu và thực lực bậc này không phụ cho cái danh hiệu kia.
Tần Dương tò mò hỏi:
- Bọn họ hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi?
Ngữ điệu của Long Thất yếu ớt nói xen vào:
- Triệu Thanh Long hình như năm nay hai mươi tám, Vân Bạch Linh hai mươi sáu. Triệu Thanh Long tu hành tâm pháp Cuồng Sa Liệt Diễm truyền thừa của Triệu gia, nội khí hóa cương, cùng với lực lượng viêm nhiệt, uy lực kinh người; Vân Bạch Linh tu hành Không Linh Chỉ của Diệu Âm các, một chỉ định sống chết...
Tần Dương không kiềm chế được thể hiện vẻ kinh ngạc. Hai mươi sáu, hai mươi tám cũng đã đạt tới Thiên Nhân đỉnh phong, bước tiến thực lực như vậy rất kinh khủng, dù là M1 hình như cũng phải hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Siêu Phàm, còn phải dùng tới hơn mười năm mới đạt tới Siêu Phàm đỉnh phong, đứng ở ngưỡng cửa Thần Thông, nói cách khác thì thiên phú tu hành của Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh còn mạnh hơn cả M1.
Tần Dương không kiềm chế được so sánh với bọn họ một chút:
- Bọn họ tấn thăng cảnh giới Đại Thành năm bao nhiêu tuổi?
Trần Hầu cười khà khà, dường như nhìn thấu nội tâm của Tần Dương, mỉm cười trả lời:
- Triệu Thanh Long hai mươi hai, Vân Bạch Linh hai mươi mốt...
Hai mươi mốt, hai mươi hai?
Như vậy không phải không khác hắn lắm sao?
Trong lòng Tần Dương bỗng nhiên dâng trào mấy phần tin tưởng, có lẽ hắn hiện giờ chưa đánh thắng được Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh của hiện tại, nhưng nếu so sánh bản thân hắn cùng với bọn họ của năm hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi thì hắn chưa chắc đã yếu hơn so với họ....