Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1049 - Chương 1059: Mày Đánh Nhau Đánh Tới Nghiện Rồi Phải Không?

Chương 1059: Mày đánh nhau đánh tới nghiện rồi phải không?
 

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía tiếng nói truyền tới.

Một người đàn ông khôi ngô đang lười biếng dựa lên ghế, tầm mắt miễn cưỡng nhìn chằm chằm Lục Phù Trầm, trên gương mặt không hề che dấu vẻ chế nhạo.

Lục Phù Trầm nhìn người đàn ông kia, sắc mặt thay đổi, ánh mắt bỗng nhiên lạnh hơn.

- Trần Hầu!

Người đàn ông ngồi trên ghế dựa lười biếng đứng dậy, vừa đứng dậy liền khiến mọi người nhảy bật trong lòng một ý nghĩ đột ngột.

Thật cao!

Người đàn ông này phải cao ít nhất một mét chín lăm, thậm chí có thể tới hai mét, dáng người khôi ngô, lưng hùm vai gấu, tổng thể giống như một ngọn núi nhỏ.

Lục Phù Trầm cũng rất cường tráng, nhưng so sánh với người đàn ông này lại chính là gặp phải sư phụ rồi.

Long Thất quay đầu, trong ánh mắt để lộ ra hai phần phức tạp, giống như kinh ngạc, lại giống như đề phòng.

- Trần gia Mi Châu, Tứ Xuyên, cũng là gia tộc tu hành truyền thừa ngàn năm, Trần Hầu là đại diện thế hệ con cháu thanh niên Trần gia, rất hiếu chiến, thực lực vượt trội, nếu người này tham gia lôi đài thi đấu tổ thanh niên thì sẽ đứng đầu, đoạt được danh hiệu quán quân.

Tần Dương cũng không quen biết Trần Hầu kia, nhưng Long Viên Viên lại biết, liếc mắt nhìn Tần Dương, nhỏ giọng nhắc tới lai lịch của Trần Hầu.

Tần Dương giật mình, hóa ra là Trần gia Mi Chau, như vậy chính là một cao thủ của phần đông gia tộc lâu đời. Ở thời điểm huy hoàng nhất, trong Trần gia có tới ba cường giả Chí Tôn, hiện giờ mặc dù cảnh tượng không còn như năm đó, nhưng cũng có thực lực vượt trội, không thể khinh thường.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua Lục Phù Trầm bên cạnh, quan hệ giữa Lục Phù Trầm và Trần Hầu kia dường như cũng không tốt lắm, hơn nữa có thể nhìn ra được Lục Phù Trầm dường như có chút kiêng kị với Trần Hầu kia, dù sao khi nãy gã ta còn đang tỏ thái độ vô cùng phách lối đối với nhóm bọn họ, nhưng thái độ với Trần Hầu này lại hoàn toàn khác.

Trần Hầu vươn tay ra, duỗi cái lưng to lớn mỏi mệt, sau đó mới cất bước đi tới, ánh mắt đảo qua mọi người, nhìn tới Long Viên Viên:

- Long Viên Viên, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Long Viên Viên mỉm cười:

- Đã lâu không gặp.

Trần Hầu cười khà khà:

- Đúng vậy, đã ba năm không gặp nhỉ, trông có vẻ cô vẫn chưa gả ra ngoài kìa.

Ánh mắt mọi người hơi thay đổi, đồng loạt nhìn tới Long Viên Viên.

Có vẻ có chuyện cũ đây.

Vẻ mặt Long Viên Viên không thay đổi, vẫn nở nụ cười vui vẻ:

- Anh cũng sắp ba mươi rồi nhỉ, anh cũng không kết hôn sao, anh lớn hơn so với tôi, nhưng anh còn không sốt ruột, thì tôi vội gì chứ.

Trần Hầu lười biếng trả lời:

- Đàn ông ba mươi mốt đóa hoa, phụ nữ... Khà khà, tôi căn bản không cần sốt ruột, ngược lại cô phải nắm chặt đi, tránh sau này đến khi lớn tuổi rồi thì lựa chọn sẽ ngày càng ít hơn đấy.

Nụ cười trên gương mặt Long Viên Viên lập tức có phần lạnh lẽo:

- Tôi có lấy chồng hay không liên quan anh cái rắm.

Thần sắc trên gương mặt đám người Tần Dương đều có phần vi diệu, Long Viên Viên thấy sắc mặt của mọi người như vậy dứt khoát thẳng thắn chủ động kể lại sự thật:

- Tôi và tên quỷ rắm thối ngày trước từng yêu nhau, sau đó chia tay rồi...

Long Thất hiển nhiên đã biết việc này, cho nên khi Long Viên Viên và Trần Hầu châm chọc lẫn nhau, Long Thất không có vẻ gì là tức giận, chỉ có bất lực.

Trần Hầu lười biếng cười nói:

- Long Viên Viên, tôi nói như vậy cũng không phải là chê cười cô, mà là chân chính hi vọng cô gả được cho một người đàn ông tốt.

Long Viên Viên khẽ nói:

- Tự trông nom bản thân cho tốt đi, không nhọc anh phải quan tâm.

Trần Hầu bị Long Viên Viên mắng hai câu cũng không tức giận, đến cả thần sắc lười biếng cũng không thay đổi, ngược lại cười khà khà hai tiếng, khí thế tỏ vẻ da thô thịt dày tùy ý cho cô mắng.

Trần Hầu quay đầu, lạnh lùng nhìn Lục Phù Trầm:

- Lục Phù Trầm, với thực lực của mày cũng muốn nhòm ngó tới vị trí số một sao?

Lục Phù Trầm mặc dù có phần kiêng kị Trần Hầu, nhưng cũng chỉ là kiêng kị, hừ lạnh nói:

- Trần Hầu, chẳng lẽ mày cho rằng mày có thể lấy được vị trí số một sao, có lẽ thực lực của mày cao hơn tao một chút, nhưng nếu thực sự đánh nhau, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu.

Trần Hầu lười biếng trả lời:

- Ha ha, số một? Tao chính là đến đánh nhau, có thể đạt được vị trí số một hay không tao vốn không quan tâm, phần thưởng lần này mặc dù trân quý, nhưng cũng không lọt được vào mắt tạo, không cần phải vì nó mà đánh tới sống chết.

Lục Phù Trầm thể hiện mấy phần tức giận:

- Thằng điên Trần, mày đánh nhau đến nghiện rồi đúng không, đánh tới đại hội liên minh đi!"

Trần Hầu vậy mà lại nghiêm tăng gật đầu nói:

- Đúng đấy, đánh nhau tới mức sắp không tìm được đối thủ rồi, rất cô đơn nha, nơi này có lôi đài thi đấu, tao đương nhiên sẽ không vắng mặt, có thể nghiêm túc đánh mấy trận, nhưng mày yên tâm, Lục Phù Trầm à, trong những đối tượng mà tao muốn đánh nghiêm túc cùng không có mày.

Lục Phù Trầm rõ ràng bị Trần Hầu khinh thường, nổi giận đùng đùng nói:

- Khẩu khí của mày thật lớn đấy, tao lại muốn biết ai mới là đối tượng màu muốn đánh nghiêm túc đây...

Trần Hầu dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn Lục Phù Trầm:

- Lục gia của mày tốt xấu gì cũng không phải cửa nhỏ gì, chẳng lẽ trước khi đến đây cũng không làm bài tập về nhà sao, nếu mày đã tham gia lôi đài thi đấu, chẳng lẽ cũng không nhìn xem bản thân sắp sửa đối mặt với loại đối thủ gì? Lục Phù Trầm mày quả thật có thực lực không tệ, nhưng so với Triệu Thanh Long, Vân Bạch Linh, mày cảm thấy bản thân có phần thắng sao?

Sắc mặt của Lục Phù Trầm đột ngột thay đổi, trở nên khó xử:

- Triệu Thanh Long và Vân Bạch Linh cũng tới?

Trần Hầu cười ha ha, không trả lời, nhưng tất cả mọi người hiểu được đây là câu trả lời khẳng định.

Sắc mặt của Lục Phù Trầm có phần biến ảo, đến cả đám nam nữ đằng sau lưng gã cũng có vẻ mặt trở nên vi diệu.

Mấy giây sau, vẻ mặt Lục Phù Trầm lãnh đạm nói:

- Nghe nói đại danh của bọn họ ngược lại đã lâu rồi, nhưng trước giờ chưa từng có qia quen biết, lần này đúng dịp xem xem bọn họ có phải lợi hại giống như lời đồn không!

Khóe miệng Trần Hầu nhếch lên:

- Ha ha!

Vẻ mặt Lục Phù Trầm đỏ lên, Trần Hầu đây không hề che dấu chút nào vẻ mặt trào phúng, còn là trào phúng gã không biết tự lượng sức mình.

- Trần Hầu, mày như vậy là có ý gì?

Trần Hầu cười ha ha nói:

- Ý ngoài mặt chữ.

Lục Phù Trầm nắm chặt hai tay, ánh mắt tức giận nhìn Trần Hầu, dường như muốn xông lên, một cô gái phía sau gã nhanh chóng kéo gã lại.

- Trên lôi đài có rất nhiều cơ hội, không cần gấp gáp nhất thời.

Lục Phù Trầm bước lui lại, tức giận hừ một tiếng, cũng không nhìn đám người Tần Dương bên cạnh nữa, xoay người nhanh chóng rời đi, đám nam nữ đi theo gã cũng rời đi theo.

Tần Dương nhìn bóng lưng Lục Phù Trầm, ánh mắt có mấy phần suy tư.

Lục Phong Niên và Lục Thiên Sinh có quan hệ anh em họ, Lục Phù Trầm là cháu trai của Lục Thiên Sinh, đổi lại Lục Phù Trầm chính là cháu trai của Lục Phong Niên, lần này Hắc Thủ nếu quả thật ra tay có mưu tính với nơi đây thì bọn họ có thể tiếp xúc với người của Lục gia hay không?

Người Lục gia hận thầy trò hắn như vậy, nếu quả thật có cơ hội giết chết một truyền nhân Ẩn Môn như hắn, như vậy người Lục gia có hỗ trợ không đây?
Bình Luận (0)
Comment