Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1048 - Chương 1058: Có Từng Hỏi Qua Tao Trước Không?

Chương 1058: Có từng hỏi qua tao trước không?
 

- Hả, lại một người nữa tới, năm đại mỹ nữ, khí chất tất cả đều không giống nhau, Tần Dương này thật đúng là thân trong bụi hoa mà.

- Người thanh niên kia chính là Long Thất Long gia Trung Hải đấy, quan hệ giữa M1 và Long gia không tệ, năm đó vị cô nương Long gia kia từng khóc hô muốn gả cho M1, khổ sở chờ đợi hơn hai mươi năm, nghe nói M1 sau khi tới Trung Hải, hai người họ cuối cùng đã có tục huyền rồi...

- Mỹ nữ đều bị một mình thằng nhóc đó chiếm hết rồi, như vậy có còn muốn để người khác sống hay không.

Những tiếng bàn luận xung quanh đều rơi vào trong tai mọi người, Long Thất mỉm cười nói:

- Xem ra mọi người hâm mộ cùng với đố kỵ với cậu lắm đây.

Tần Dương bất lực trả lời:

- Chủ yếu vẫn là công lao của các vị mỹ nữ đây, tôi chỉ là lá xanh làm nền bên cạnh mà thôi.

Long Thất cười nói:

- Ẩn Môn các vị luôn rất bận rộn, nhưng bên cạnh có nhiều đại mỹ nữ như vậy cũng hết cách an phận rồi.

Lam Linh Vũ cười nói:

- Tần Dương hiện giờ rất có danh tiếng đấy, chỉ riêng người ái mộ trên weibo thôi cũng đã có tới mấy triệu rồi, an phận cũng không an phận được.

Mọi người lập tức cười vang.

Long Viên Viên nhìn chằm chằm Tần Dương, mỉm cười nói:

- Các Tông chủ Ẩn Môn đời trước đều rất nổi danh, nhưng tôi nghĩ Tần Dương anh nhất định sẽ trở thành người nổi danh nhất, không chỉ nổi tiếng trong giới người tu hành, mà trong xã hội người thường nhất định cũng đại danh đỉnh đỉnh!

Tần Dương cười khổ nói:

- Đơn giản là hiện giờ trên mạng truyền bá thông tin hot thôi, vốn không phải nổi danh gì cả, mấy chuyện thượng vàng hạ cám chồng chất, thần xui quỷ khiến thành danh, nếu không thể an phận thì sống vừa ý vừa lòng là được.

Lam Linh Vũ mỉm cười hài hước nói:

- Lúc trước không phải diễn MV sao, còn diễn rất tốt, dứt khoát chuyển sang làm diễn viên đi, đã nổi trong cả Trung Hoa rồi, còn hướng về thị trường quốc tế, trở thành siêu sao quốc tế, từ đó nổi tiếng toàn thế giới!

Tần Dương khoát tay:

- Cô tha cho tôi đi, cứ diễn mấy MV như vậy sẽ sinh ra nhiều chuyện thiệt thòi phiền toái hơn, nếu thật sự như lời cô nói thì tôi sẽ phải tạm biệt cuộc sống của mình rồi.

Long Thất đột ngột mở miệng hỏi:

- Tần Dương, lần này cậu tham gia lôi đài thi đấu tổ thanh niên sao?

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ đến dạo chơi thôi, nhìn qua một chút, không định dự thi.

Long Thất biểu lộ thoáng có hơi thất vọng:

- Lôi đài lần này có phần thưởng rất tốt, đáng tham gia đấy.

Tần Dương không phản ứng:

- Lôi đài tổ thanh niên dưới ba mươi tuổi, phần đông là cao thủ, tôi mới hơn hai mươi, thời gian tu hành còn thua xa, tôi tính tham gia cũng không đánh lại được, không chừng còn mất mặt, sư phụ của tôi cũng đã nói đến chơi xem thôi, có làm gì cũng đừng để mất mặt là được.

Long Thất chau mày, thấp giọng nói:

- Tần Dương, tôi thấy tinh khí của cậu kín đáo, thực lực hẳn đã đột phá cảnh giới Đại Thành rồi đi?

Người Long gia cũng không tính là người ngoài, Tần Dương đương nhiên không giấu diếm, mỉm cười gật đầu:

- Ừ, khoảng thời gian trước mới đột phá.

Hai mắt Long Thất sáng ngời:

- Cậu còn chưa tới hai mươi hai đâu, ở cái tuổi này đã đột phá cảnh giới Đại Thành, có thể thấy được thiên phú kinh người tới mức nào, đợi thêm một thời gian nữa chính là bất khả hạn lượng, tìm thời gian chúng ta so tài một chút.

Tần Dương cũng không từ chối, mỉm cười gật đầu:

- Được.

Khi mọi người đang nói chuyện, bốn nam nữ thanh niên bước từ bên ngoài vào, ánh mắt quét một vòng, thoáng nhìn tới bàn Tần Dương, người đàn ông dẫn đầu hơi nhếch khóe miệng, cất bước đi tới.

Long Thất nhìn thấy bốn người này liền cau mày, liếc mắt nhìn Tần Dương bên cạnh khẽ nói:

- Người dẫn đầu kia chính là Lục Phù Trầm, là cháu trai của Lục Thiên Sinh.

Người Lục gia?

Hai mắt Tần Dương lập tức híp lại, tầm mắt quan sát Lục Phù Trầm.

Lục Phù Trầm lưng hùm vai gấu, dáng vóc cực kỳ khỏe mạnh, trên người mang khí thế vênh váo hung hăng, gã ta sải bước đi thẳng tới dừng trước mặt đám người Tần Dương.

- Ô, đây không phải Tần Dương cao đồ của Mạc tiên sinh sao, không ngờ mày cũng tới đây!

Tần Dương ngồi ở trên ghế chẳng hề di chuyển, vẻ mặt bình tĩnh trả lời:

- Đại hội liên minh là đại hội liên minh của người tu hành, người Lục gia tới được, Ẩn Môn tao chẳng lẽ không thể?

Vẻ mặt Lục Phù Trầm hơi đổi, ánh mắt nhìn tới Tư Đồ Hương:

- Tư Đồ Hương, cô thân là đệ tử của bác hai, lại ở cùng một chỗ với đệ tử Ẩn Môn, chẳng lẽ cô không biết xấu hổ sao?

Tư Đồ Hương lạnh lùng nói:

- Tại sao tôi ở cùng chỗ với đệ tử Ẩn Môn trong lòng anh không có chút khái niệm nào sao?

Lời của Tư Đồ Hương giống như một cái tát vang dội nặng nề tát lên mặt Lục Phù Trầm, người xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười nhỏ.

Sắc mặt của Lục Phù Trầm biến đổi, ánh mắt âm trầm hơn hai phần.

Lúc trước Tư Đồ Hương và Tần Dương quyết đấu, Tư Đồ Hương liều mạng chiến với Tần Dương vẫn không thể địch lại được Tần Dương, kinh mạch tổn hại hết, nhưng Lục Thiên Sinh vì thua mất mặt mà không quan tâm tới Tư Đồ Hương, việc này có tới mấy trăm người tận mắt chứng kiến, lời này của Tư Đồ Hương đã đánh lên mặt của Lục Phù Trầm rồi.

Vậy mà còn cố ý hỏi tôi?

Mấy người cũng không hỏi xem Lục Thiên Sinh đã làm những gì?

- Tư Đồ Hương, cô muốn chết!

Tư Đồ Hương hơi ngẩng đầu, hừ lạnh nói:

- Vì thẹn hóa giận sao?

Ánh mắt Lục Phù Trầm hung ác:

- Đừng tưởng dựa vào thầy trò M1 mà cô có thể lên mặt trước mặt tôi, có tin bây giờ tôi phế cô luôn không!

Tư Đồ Hương nhếch môi nở nụ cười lạnh lùng:

- Tới đây!

Lục Phù Trầm tiến lên một bước, Long Thất lại đứng dậy, lạnh giọng quát:

- Lục Phù Trầm, chớ không coi ai ra gì!

Lục Phù Trầm dừng bước, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Long Thất:

- Long Thất, muốn chặn ngang một cước làm người tốt sao? Chỉ bằng anh, thực lực còn kém xa!

Gương mặt tuấn tú của Long Thất lập tức tức giận đến mức tái mét, lạnh giọng khẽ quát:

- Vậy giờ anh có muốn thử một lần hay không?

Lục Phù Trầm khinh miệt liếc nhìn Long Thất:

- Nghe nói anh báo danh thi đấu lôi đài tổ thanh niên, chúng ta có cơ hội, nhưng điều kiện kiên quyết là anh phải gặp được tôi đã, với thực lực của anh, tôi sợ rất khó đấy.

Long Thất cắn chặt răng, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

Lục Phù Trầm hiển nhiên không để Long Thất vào mắt, ánh mắt một lần nữa nhìn Tần Dương:

- Tần Dương, nghe nói mày không định báo danh thi đấu lôi đài?

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Tao không báo danh liên quan mày cái rắm.

Lục Phù Trầm cười lạnh:

- Thiên cổ Ẩn Môn nhất mạch đơn truyền, đơn truyền cái rắm, có bản lĩnh báo danh đi, để tao dùng quyền nói cho mày biết cái gì gọi là cường đại chân chính!

Tần Dương cười nhạt:

- Nghe khẩu khí của mày hình như đã vô địch ở tổ thanh niên rồi à.

Lục Phù Trầm không che dấu sự phách lối và dã tâm của mình, cũng không hề che dấu sự đối địch và khinh thường đối với Tần Dương:

- Mày nói đúng rồi đấy, lần này vị trí số một tổ thanh niên tao lấy chắc rồi, ngược lại là mày, đến cả dũng khí báo danh cũng không có, cũng chỉ biết co đầu rụt cổ ngồi đây tán gái, có lẽ đây chính là bản lĩnh thực sự của Ẩn Môn chăng?

- Số một?

Một giọng nói hào phóng đột ngột vang lên:

- Lục Phù Trầm, mày nói mày đạt được vị trí số một có từng hỏi qua tao hay chưa?
Bình Luận (0)
Comment