Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1047 - Chương 1057: Mỹ Nữ Xung Quanh

Chương 1057: Mỹ nữ xung quanh
 

Trịnh Lệ thấy biểu lộ vi diệu trên gương mặt của Tần Dương, đại khái cũng đoán được Tần Dương đang suy nghĩ điều gì, nhưng cô cũng không nói thêm gì về chuyện này nữa, dù sao cô cũng vẫn cảm thấy là lạ với loại chuyện này.

- Phú Ngữ, con không cần ngồi cùng ta đâu, đi dạo với Tần Dương đi, mấy người trẻ tuổi các con nên có tiếng nói chung.

- Vâng, sư phụ.

Liễu Phú Ngữ dường như cũng không muốn ngồi không ở chỗ này, nghe vậy không hề do dự liền đáp ứng, đứng dậy.

Liễu Phú Ngữ và Tần Dương sóng vai cùng đi về hướng phía Tư Đồ Hương.

Ánh mắt Liễu Phú Ngữ đảo qua Tư Đồ Hương và Lam Linh Vũ, khóe miệng nhếch lên:

- Tốt đấy, có hai mỹ nữ làm bạn...

Tần Dương cười ha ha:

- Tăng thêm cô thì chẳng phải đã có ba rồi sao.

Liễu Phú Ngữ trợn trắng mắt nhìn Tần Dương:

- Rất đắc ý có phải không?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Đều là bạn bè, tôi có gì mà phải đắc ý chứ?

Liễu Phú Ngữ bĩu môi, thấp giọng nói:

- Bạn bè? Bạn bè lăn lộn trên giường?

Nụ cười trên gương mặt Tần Dương đột ngột cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt ngượng ngùng, khẽ ho hai tiếng.

Liễu Phú Ngữ đương nhiên đang nói tới Tư Đồ Hương, khi còn ở đảo Síp, Tần Dương và Tư Đồ Hương cũng đã cùng ngủ một phòng, còn để Liễu Phú Ngữ nửa đêm nghe thấy tiếng kêu rên...

- Cô nghĩ như thế nào lại tới tham gia đại hội này?

Liễu Phú Ngữ bĩu môi nói:

- Tôi là người thừa kế chức vị Tông chủ tiếp theo của Thủy Nguyệt tông, loại việc trọng đại như thế này tôi đương nhiên phải đến kiến thức một chút rồi, không phải cậu cũng tới sao?

Tần Dương cười ha ha nói:

- Được rồi, vậy chúng ta cùng tới đây cọ xát.

- Tần Dương!

Một tiếng gọi giòn giã vang lên, Tần Dương quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Tô Mục Dao đứng ở lối vào hoa viên ngoài trời, còn mỉm cười nhẹ nhàng.

Liễu Phú Ngữ quay đầu liếc mắt nhìn Tô Mục Dao, ánh mắt thoáng có hai phần kinh ngạc.

- Lại thêm một người nữa?

Tần Dương phất tay với Tô Mục Dao, cười khổ nói:

- Tô gia Kinh Thành, lúc trước ở Li Giang quay MV gặp du thuyền chìm, tôi cứu cô ấy.

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Rất tốt, cứu người còn có thể cứu được một đại mỹ nữ.

Tần Dương cười nhìn chằm chằm Liễu Phú Ngữ nói:

- Giọng điệu này sao vậy, chẳng lẽ cô đang ghen sao, chẳng lẽ đã thích tôi rồi?

Gương mặt Liễu Phú Ngữ đỏ bừng:

- Thích đầu quỷ cậu ấy, cậu chớ có tự kỷ như vậy được không?

Tần Dương trêu chọc nói:

- Đành chịu thôi, ai bảo tôi lại ưu tú như vậy kia chứ.

Liễu Phú Ngữ không kiềm chế được giơ chân lên đá một cước khiến Tần Dương phải lui một bước.

Tần Dương rụt chân lại:

- Chỉ là nói thôi mà, còn động chân động tay, xem cô sau này làm sao gả được ra ngoài!

Liễu Phú Ngữ thở phì phò mắng:

- Ai cần cậu lo!

Khi đang đùa giỡn thì Tô Mục Dao cũng đã đi tới, Tần Dương giới thiệu cho hai người làm quen, sau đó cả ba đi tới bàn của Tư Đồ Hương và Lam Linh Vũ, ngồi xuống.

Nơi này tụ tập ít nhất trên trăm người tu hành, ai cũng đều để ý cẩn thận nghe ngóng bốn phương tám hướng, đám người Tần Dương chào hỏi và đùa giỡn đương nhiên rơi vào trong tầm mắt của bọn họ.

- Thằng nhóc kia là ai, vậy mà bên cạnh lại có tới bốn mỹ nữ, một phát kéo bốn nha!

- Truyền nhân Ẩn Môn Tần Dương, đệ tử Mạc tiên sinh.

- Ồ, xem ra tên đó và mấy mỹ nữ này có quan hệ đều rất tốt nha, thật khiến người khác hâm mộ, truyền nhân Ẩn Môn nổi tiếng như vậy sao?

- Không biết sư phụ của thằng nhóc Mạc tiên sinh có tới không?

- Kia hẳn là Tư Đồ Hương đệ tử của Lục Thiên Sinh đi, từ sau trận chiến giữa cô ta và Tần Dương liền đi cùng Tần Dương, lần này người Lục gia cũng tới, không biết sẽ xảy ra xung đột gì đây...

- Bốn cô gái này đều không phải hạng người hiền lành gì, đệ tử Tông chủ Thủy Nguyệt tông Liễu Phú Ngữ, người đại diện Tô gia Tô Mục Dao, đệ tử Lục Thiên Sinh - Tư Đồ Hương, Lam Linh Vũ của Ngũ Tiên môn... Ẩn Môn trước nay luôn có bạn bè giao hảo khắp thiên hạ, đến thế hệ của Tần Dương này cũng không kém chút nào, chẳng qua đều biết mỹ nữ, khà khà...

- Mỹ nữ quần jean kia là người của Ngũ Tiên môn?

Mọi người đều bàn tán xôn xao, nhất thời Tần Dương cùng tổ hợp bốn mỹ nữ trở thành mục tiêu thảo luận nhỏ giọng của đám người.

Ánh mắt dò xét cùng với giọng nói bàn tán xôn xao xung quanh đương nhiên Tần Dương có thể cảm giác được, vô thức sờ lên mũi, nét mặt thoáng có phần ngượng ngùng.

Người tu hành có quan hệ thân thiết bên cạnh hắn hình như đều là mỹ nữ, hình như xác thực là sự thật, chẳng qua như vậy cũng không đại biểu hắn tận lực đi kết giao toàn với mỹ nữ mà.

Đều là từng chuyện bản thân hắn gặp phải, hắn có thể làm gì được sao?

Lam Linh Vũ cười tủm tỉm nói:

- Chúng ta hình như trở thành tâm điểm chú ý của mọi người rồi.

Tần Dương bĩu môi:

- Người ta nhìn bốn đại mỹ nữ các cô, chứ cũng không phải tôi, đương nhiên chắc chắn có rất nhiều trai đẹp hâm mộ tôi, đó là tất nhiên rồi.

Liễu Phú Ngữ hừ lạnh nói:

- Hâm mộ cậu có mỹ nữ xung quanh sao?

Tần Dương cười khà khà:

- Còn không phải sao, nói rõ các cô xinh đẹp, nếu như các cô có bộ dạng bình thường hoặc xấu xí, cô xem có người có thể hâm mộ được sao...

Lời nói nịnh nọt vòng vèo của Tần Dương này khiến khóe miệng Liễu Phú Ngữ không kiềm chế được nhếch lên, Tô Mục Dao mỉm cười, Lam Linh Vũ thì cười ra tiếng.

Khi mọi người còn đang trêu chọc nhau thì một đôi nam nữ thanh niên từ đằng xa đi tới, ánh mắt Tần Dương liếc qua, bất thình lình lại là người quen.

Người quen từng gặp mặt một lần.

Long Viên Viên.

Sóng vai cùng Long Viên Viên đi tới là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân người thon dài, dáng vẻ tuấn tú, ách, hoặc dùng tuấn tú để hình dung càng thích hợp hơn một chút, đôi mắt xếch hẹp dài khiến người này nhìn qua có vài phần ôn nhu nữ tính.

Khi cặp nam nữ này đi tới, Long Viên Viên vốn dự định tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống, ánh mắt đảo xung quanh lại vừa vặn đối mặt với Tần Dương.

Hai mắt Long Viên Viên sáng lên, quay đầu nói hai câu gì đó với người đàn ông bên cạnh, hai người liền xoay người đi về hướng này.

- Tần Dương!

Tần Dương đứng dậy, mỉm cười nói:

- Chúng ta lại gặp mặt rồi.

Long Viên Viên mỉm cười chỉ người đàn ông bên cạnh mình:

- Đây là anh trai của tôi, Long Thất.

Ánh mắt người đàn ông tuấn tú Long Thất nhìn Tần Dương, ánh mắt có mấy phần tìm tòi không hề che dấu, tiến tới một bước vươn tay ra:

- Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy người thật rồi.

Tần Dương mỉm cười vươn tay bắt tay:

- Long tiên sinh quá khen, tôi chỉ là một sinh viên, cũng không có danh tiếng gì cả.

Long Thất khẽ mỉm cười, thu lại tay của mình nói:

- Đừng khách sáo như thế, chúng ta cũng không phải người ngoài, gọi tên tôi là được rồi... Nếu tôi giải thích tình huống không sai thì trước kia khi cậu đến Trung Hải đến Tiểu Thành cảnh còn chưa vào, hiện giờ mới qua hai năm mà thực lực của cậu đã long trời lở đất, tốc độ tăng trưởng này thật sự khiến người ta khâm phục.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Nói ra ban đầu khi tôi và Lý gia tranh đấu, vẫn là dì Long đưa tôi một Phá Huyệt Đan, giúp tôi đột phá cảnh giới Tiểu Thành đấy... Mời ngồi, ngồi xuống từ từ nói chuyện.

Long Thất cũng không khách sáo, kéo một cái ghế ra ngồi xuống:

- Hai năm trước tôi vẫn luôn tu luyện ở nước ngoài, gần đây mới trở về, biết Mạc tiên sinh đã trở lại Trung Hải, tôi cũng cao hứng thay cho dì, dì ấy đã đợi bao năm rồi, rốt cuộc có kết quả rồi...
Bình Luận (0)
Comment