Chương 1065: Vân Bạch Linh
Tần Dương nhíu mày, thái độ của cô gái trẻ tuổi này có phần kiêu ngạo, nhưng thấy tốc độ mà cô vừa chạy tới đây, thực lực chắc không thấp.
- Ít nhất cũng phải là Siêu Phàm.
Tần Dương bình tĩnh trả lời một câu, chung quy cô gái này dù sao cũng vì nghe thấy tiếng la của hắn mà chạy tới giúp, Tần Dương đâu thể nhìn cô ta chạy lên núi lâm vào hiểm cảnh được.
Mặc dù Tần Dương mới vào cảnh giới Đại Thành, nhưng sức chiến đấu vô cùng cao, có thể đánh bại đối thủ thực lực khiếu huyệt hai mươi bảy Hà Tú, thân thể như cốt thép, cũng bởi vậy mà tính mạng mới thoát được trong tay gã áo đen kia, nếu không chỉ với một chưởng kia không chết cũng sẽ bị thương nặng, đâu còn cơ hội chạy bán sống bán chết được?
Vẻ mặt cô gái trẻ tuổi hơi cứng lại, nhíu mày:
- Siêu Phàm?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, chúng tôi đã giao thủ, tôi bị gã đánh một chưởng, chắc chắn không phải cảnh giới Đại Thành.
- Anh bị gã đánh một chưởng?
Ánh mắt cô gái hoài nghi liếc Tần Dương:
- Thực lực của anh là gì?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Trên hai mươi lăm, mới vào cảnh giới Đại Thành không lâu.
Cô gái trẻ hỏi tiếp:
- Anh đã nói gã có thực lực Siêu Phàm, vậy vì sao anh không có việc gì?
Tần Dương còn chưa giải thích thì vài bóng người đã rơi xuống liên tiếp bên cạnh Tần Dương, người dẫn đầu là một lão giả tóc trắng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt liếc nhìn vô cùng có uy thế.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ngón tay của Tần Dương chỉ hướng rừng núi:
- Khi tôi đang tản bộ ngẫu nhiên thấy ánh sáng trong rừng, tò mò lén tới gần, phát hiện hai người thần bí đeo mặt nạ cầm laptop chỉ trỏ trên hướng trang viên, tôi bị bọn họ phát hiện bị đuổi giết, kẻ dẫn đầu có thực lực ít nhất là Siêu Phàm, tôi chạy như điên còn lớn tiếng kêu cứu, may mắn trốn thoát, hai gã đó thấy không đuổi theo tôi được liền trốn vào sâu trong rừng...
Mặc dù không biết hai kẻ kia đang thương lượng chuyện gì, nhưng sự việc trọng đại, Tần Dương cũng không hề giấu diếm, mà trực tiếp nói ra.
Mặc dù hắn có lòng muốn âm thầm điều tra, nhưng nơi này có tới mấy trăm người, nếu xuất hiện cạm bẫy thì ai cũng không đủ sức.
Lão giả tóc trắng sa sầm mặt:
- Siêu Phàm? Cậu xác định?
- Tôi xác định.
Lão giả tóc trắng quay đầu phân phó đơn giản mấy câu, đám người nhanh chóng chia làm ba tổ chạy đuổi theo vào trong rừng cây.
Lão giả tóc trắng cũng không rời đi, ánh mắt nhìn tới Tần Dương:
- Cậu chính là Tần Dương?
Tần Dương hơi sững sờ, không ngờ người này lại nhận biết mình, gật đầu:
- Đúng.
- Tần Dương?
Cô gái trẻ tuổi bên cạnh nhìn sang với vẻ kinh ngạc:
- Anh là Tần Dương đệ tử Ẩn Môn?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Đúng vậy, cô là?
Ánh mắt cô gái trẻ tuổi có phần phức tạp:
- Vân Bạch Linh.
Vân Bạch Linh!
Trong lòng Tần Dương ngầm kinh hãi, cô gái này hóa ra lại chính là Vân Bạch Linh cùng nổi danh với Triệu Thanh Long.
Tần Dương không kiềm chế mà đánh giá Vân Bạch Linh. Giá trị nhan sắc của Vân Bạch Linh rất tốt, mặc dù không coi là mỹ nữ siêu cấp, nhưng miễn cưỡng vẫn coi là mỹ nữ, cộng thêm bản thân là người tu hành nên dáng người cân xứng, cao thon thêm được không ít điểm, chẳng qua trên người lại tỏa ra sự kiêu ngạo, thấp thoáng có cảm giác đứng trên đỉnh núi cao.
Vân Bạch Linh dường như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tần Dương, ánh mắt lạnh lùng liếc Tần Dương, sau đó di chuyển ánh mắt nhìn hướng rừng cây âm u.
- Bọn họ là ai?
Mặc dù trong lòng Tần Dương nghi ngờ, nhưng cũng sẽ không nói trắng ra, chỉ lắc đầu:
- Tôi không biết, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên đụng mặt, không biết bọn họ là ai, nhưng cảm thấy không phải người tốt gì...
Lão giả tóc trắng đảo qua Tần Dương, ánh mắt thoáng có phần sâu xa, nhưng không nói chuyện.
Tần Dương hô to kinh động tới không ít người, có không ít người lục tục đi tới, cũng có không ít người ra khỏi phòng của mình nhìn về hướng này.
Lão giả tóc trắng lấy một cái máy truyền tin ra, nói mấy câu, trong trang viên liền có nhân viên liên quan xuất hiện, giải thích cho mọi người là có người nói loạn kêu mấy câu, đề phòng xảy ra bạo động lớn hơn, ngay sau đó lại có một đám người nữa chạy tới, trong nhóm này phần lớn đều là lão giả tóc trắng, thân người nhẹ như khói, nhưng thực lực lại cường hãn.
Lão giả tóc trắng nói thầm với mấy người họ, sau đó ánh mắt đám người kia liếc qua Tần Dương, không nói lời nào cùng xông về hướng rừng cây, hai người một tổ, hiển nhiên bắt đầu lùng bắt hai kẻ lạ mặt này.
Lão giả chắp tay sau lưng, quay đầu:
- Tần Dương, cậu đi theo tôi một lát.
Tần Dương đáp ứng, đi tới bên cạnh sóng vai với lão giả kia.
Lão giả tóc trắng xoay người, nhỏ giọng nói:
- Tôi là Đoan Mộc Phong, lúc đó khi cậu phát hiện ra manh mối sao không liên lạc với tôi?
Đoan Mộc Phong chính là người mà Long Vương bảo Tần Dương liên lạc, hắn là phó hội trưởng thường vụ của hiệp hội liên minh người tu hành, thực lực mạnh mẽ, quyền lực lớn, cũng chính bởi vậy mà hắn có thể điều động nhiều cao thủ như vậy, thực hiện hành động lùng bắt người đeo mặt nạ đào tẩu.
Tần Dương giải thích:
- Khi đó tôi chẳng qua thấy ánh sáng chợt lóe lên, tôi cũng không xác định có phải bản thân hoa mắt hay không, vả lại lỡ như bình thường có người ở trong rừng đi lại một chút hoặc có ai đó không muốn bị người khác bắt gặp, cho nên mới hẹn gặp mặt ở trong rừng thì sao. Khi tôi nhìn rõ bọn họ rồi, chuẩn bị liên lạc thì bọn họ đã ngừng nói chuyện, trực tiếp đi về hướng của tôi, hơn nữa còn nhanh chóng phát hiện ra, nếu không phải tôi chạy trốn máu sợ rằng đã bị diệt khẩu ngay tại chỗ rồi.
Ánh mắt Đoan Mộc Phong sáng quắc nhìn Tần Dương:
- Cậu đã giao thủ với gã?
Tần Dương ừ một tiếng, kể lại tình huống đơn giản một lần.
Ánh mắt Đoan Mộc Phong lộ vẻ suy tư:
- Cao thủ động ngón tay? Thực lực Siêu Phàm... Cậu đã bị gã đánh trúng một chưởng, có bị thương hay không?
Tần Dương cười ha ha nói:
- Tôi da thô thịt dày, không sao, đúng lúc là một sườn dốc, tôi lăn một đường tiêu trừ đi không ít lực đạo...
Đoan Mộc Phong nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có vài phần thưởng thức không hề che dấu:
- Đệ tử Ẩn Môn quả nhiên mỗi người đều rất xuất sắc, Siêu Phàm đấu với Thiên Nhân, thực lực cách biệt nghiền ép mà lại bị cậu lui thân an toàn, như vậy cũng không phải ai cũng có thể làm được, Diệp Tây Đông bảo cậu điều tra chuyện này quả thật đã tìm đúng người rồi.
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Đúng là thực lực vẫn còn thấp, nếu không có thể quấn chặt gã, chờ mọi người đuổi tới bắt lấy gã, như vậy tất cả sự thật đã rõ ràng rồi.
Đoan Mộc Phong lắc đầu nói:
- Loại chuyện này ai có thể dự đoán trước được, đúng rồi, cậu dẫn tôi tới hiện trường nhìn một cái đi.
- Được!
Tần Dương dẫn Đoan Mộc Phong đi vào trong núi rừng, Tần Dương tìm được vị trí ẩn núp khi đó của hai gã kia, chỉ:
- Lúc đó bọn họ ngồi xổm ở vị trí này, ừ, mặt nhìn hướng trang viên, nhìn màn hình laptop thương nghị gì đó...
Tần Dương đứng ở vị trí kia vừa vặn nhìn thấy được toàn bộ trang viên, Tần Dương liền nhíu mày:
- Ngồi xổm ở đây có thể thấy được cả trang viên, tôi cảm thấy bọn họ có lẽ đang quan sát địa hình trang viên, nhìn màn hình laptop thì có lẽ trên máy tính của bọn họ cũng có bản đồ địa hình, có thể đang so sánh vật thật...