Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1054 - Chương 1064: Còn Không Chết?

Chương 1064: Còn không chết?
 

Tần Dương còn chưa kịp liên lạc với ai đã nghe thấy tiếng bước chân sau lừng, trong lòng lập tức cả kinh, hai người kia đã vọt thẳng tới hướng Tần Dương, căn bản không thể tránh kịp.

Hai người đàn ông đi tới gần cách chỗ Tần Dương khoảng năm, sáu thước, gã đi phía trước bỗng nhiên dừng bước, dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt u lãnh liếc nhìn nơi Tần Dương ẩn thân.

Tần Dương tập trung tinh thần, thu liễm hơi thở, nhưng một người lớn còn sống sờ sờ như vậy tim không thể không đập, trong khu vực núi rừng yên tĩnh, cao thủ có thực lực thực sự mạnh khi chuyên chú nghe ngóng đương nhiên có thể nghe thấy những động tĩnh mà người thường không thể nghe thấy được.

Tần Dương nghe thấy tiếng bước chân của đối phương ngừng lại, đã biết rõ đối phương phát hiện ra mình, hạ quyết tâm ra tay trước chiếm lợi thế.

Tay phải của Tần Dương bỗng nhiên giơ lên, một bóng đen đột ngột bay ra như đạn pháo trực tiếp bay tới hướng chân của gã cao lớn, còn thân người Tần Dương thì đánh tới vị trí của người đàn ông đó.

Hai mắt gã đi trước u lãnh, thấp giọng quát:

- Muốn chết!

Người đàn ông đó tạo thế ngón tay như kiếm, nhìn qua rất tùy ý xông tới nhìn bóng đen kia bay tới, khối đá cứng vọt tới chân vững chắc của gã như đạn pháo vậy mà lại trực tiếp nổ trên không trung.

Tần Dương thấy một màn như vậy, trong lòng nhảy dựng.

Thật mạnh!

Tần Dương hít sâu một hơi, đánh ra một quyền, một dấu quyền đánh tới từ nắm đấm của Tần Dương đánh tới gã kia, còn thân thể hắn di chuyển, bàn chân nặng nề đạp lên một cành cây, chân uốn lượn phát lực, cả người quay đầu chạy đi.

Trốn!

Mặc dù vẫn chưa giao thủ, nhưng chỉ dựa vào một ngón tay mà đối phương đã dễ dàng phá nổ khối đá cứng kia, Tần Dương đã biết bản thân không phải đối thủ của đối phương.

Thực lực của đối phương rất có thể đã đạt tới Siêu Phàm, thậm chí còn cao hơn.

Mặc dù Tần Dương có lòng muốn bắt hai người này, nhưng thực lực của đối phương rất cao, Tần Dương có tầm mà bất lực, đương nhiên số một vẫn phải là đảm bảo an toàn cho chính mình đã.

Người đàn ông kia xòe bàn tay ra, hơi gập đầu ngón tay trực tiếp chộp tới dấu quyền kia.

- Phá!

Một tiếng kình khí nặng nề đánh tới, dấu quyền của Tần Dương lại bị người mặt nạ kia cứng rắn đánh vỡ, hóa thành từng đạo khí kình lan tràn tứ phía, tiêu tán trong không trung.

Người đàn ông kia nhìn thấy Tần Dương xoay người bỏ chạy, giọng nói lạnh lùng vang lên:

- Còn muốn chạy?

Thân gã như mị ảnh trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, giống quỷ ảnh trong đêm đen, chớp mắt đã đuổi theo sau Tần Dương, một ngón tay như kiếm chĩa tới hướng Tần Dương.

Một sợi cương khí sắc bén như lợi kiếm vô hình bắn ra về hướng sau lưng Tần Dương, hiển nhiên cố ý một kích tất sát.

Giác quan của Tần Dương tập trung nhìn bốn đường nghe tám hướng, mặc dù đang chạy trốn, nhưng lại vô cùng chú ý tới động tĩnh sau lưng, thấy đối phương nháy mắt đã kéo gần khoảng cách khởi động công kích chí mạng, trong lòng hắn hoảng sợ, một lần nữa xác định thực lực đối phương rất khủng bố.

Chân Tần Dương di chuyển phát động Huyễn Ảnh Bộ, thân thể lập tức gia tốc biến mất ngay tại chỗ.

Một chỉ sắc bén mà nhanh chóng bay qua thân thể của Tần Dương, đánh trúng một cây khô phía trước, thân cây bị xuyên thủng một lỗ nhỏ.

Tần Dương càng hoảng sợ, thực lực gã này rất mạnh, chỉ kình ngưng không tán, uy lực kinh người.

- Hả?

Tần Dương nháy mắt tránh thoát chiêu tất sát âm hiểm của gã đàn ông kia, khiến gã phải bất ngờ, thân thể gia tốc lần nữa đuổi theo hướng Tần Dương.

Tần Dương tránh thoát được một kích, biết nếu không nghĩ mọi cách hóa giải thì sớm muộn sẽ phải chết trong tay gã kia, lập tức không do dự hét thật to:

- Giết người rồi! Cứu mạng!

Tiếng hét này của Tần Dương vang lên đột ngột, hơn nữa còn chứa nội khí, âm thanh vang dội chớp mắt đã truyền đi rất xa.

Ánh mắt gã đuổi theo sau lưng Tần Dương biến đổi, trong đồng tử sát khí xoay tròn, thân người bỗng nhiên gia tăng tốc độ, chỉ vài chỉ đã khiến Tần Dương vô cùng chật vật, sau đó chặn kín đường lui của Tần Dương, nhe răng cười đánh ra một chưởng.

Tần Dương muốn tránh cũng không được, chỉ có hai tay đan trước người, chân đạp một cái, thân thể bay ngược về phía sau.

- Chết đi!

Giọng nói của gã lạnh lùng quát, vỗ một chưởng mạnh mẽ lên hai tay đan trước người của Tần Dương, tuôn trào cương khí.

Tần Dương cảm giác bản thân giống như bị đụng trúng phải một đoàn tàu lửa đang chạy băng băng, thân thể trực tiếp bay ngược trở lại, bị cứng ngắc đánh bay.

Sau lưng Tần Dương đụng trúng một sườn dốc, Tần Dương bị đánh bay ra năm, sáu thước, sau đó mới theo đà rơi xuống mặt đất.

Trong mắt gã ta là sự lạnh lùng, ánh mắt nhìn Tần Dương giống như nhìn một người chết.

Một kích này là toàn lực của gã, thằng nhóc này chết chắc rồi!

Sợ rằng đến xương cũng phải gãy không biết bao nhiêu đoạn đây?

Thêm một chưởng để hoàn toàn kết thúc hắn đi!

Trước ánh mắt soi mói của gã, Tần Dương rơi xuống mặt đất lăn lông lốc mấy vòng như hồ lô xoay tròn, đến khi gã chuẩn bị đánh thêm một chưởng nữa, Tần Dương đang quay cuồng trên mặt đất bỗng nhiên bật dậy, lắc cánh tay của mình, cả người giống như con thỏ bị thợ săn đuổi theo kinh hoảng mà chạy, phóng xuống núi nhanh như chớp.

Ánh mắt gã bỗng nhiên cứng đờ, trong mắt thể hiện sự bàng hoàng và vô cùng khó tin.

Cái gì?

Vậy mà lại không chết?

Nhìn bộ dạng vung tay kia giống như đến cả cánh tay cũng không bị gãy, sao có thể như vậy?

Một kích kia của gã, hắn sao có thể ngăn chặn được, trông qua đến cái rắm còn không đánh, chỉ vấp ngã quay mấy vòng thôi?

Gã mặt nạ cứ ngây người một lúc như vậy, Tần Dương thì đã chạy ra một khoảng cách rất xa rồi.

- Người đâu mau tới đây, có người muốn giết người!

Gã mặt nạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Dương, đang chuẩn bị đuổi theo, trong trang viên bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện vài bóng đen, lao tới hướng này như gió lốc.

Gã mặt nạ hung hăng liếc nhìn Tần Dương chạy trốn vẫn không quên quay đầu lại nhìn, xoay người quát khẽ:

- Đi!

Hai gã biến hóa phương hướng kỳ ảo, nhanh chóng chạy sâu vào trong khu vực rừng núi, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Tần Dương nhìn gã đuổi giết mình đã bỏ chạy liền dừng bước, xoay người, sắc mặt có mấy phần tái nhợt.

Thực lực gã này thật mạnh.

Ít nhất cũng phải ở mức độ Siêu Phàm.

Gã rốt cuộc là ai?

Bọn họ mưu tính gì ở đây?

Hắc Thủ?

Lôi Thần?

Trong khi Tần Dương đang suy tư thì một thân ảnh màu trắng lướt tới nhanh như gió, nhanh chóng rơi xuống trước mặt Tần Dương, hóa ra là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tần Dương quan sát cô gái trẻ này, trong lòng đang thầm suy đoán thân phận của cô, thuận miệng trả lời:

- Có người thần bí đeo mặt nạ mưu đồ bí mật gì đó trong rừng, bị tôi phát hiện, muốn giết tôi diệt khẩu...

Cô gái trẻ tuổi hơi nhếch mày, ánh mắt nhìn khu rừng núi bên cạnh:

- Bọn họ ở đâu?

Ngón tay của Tần Dương chỉ phương hướng rừng rậm:

- Đã chạy thoát, chắc hẳn không muốn bị người khác phát hiện.

Cô gái trẻ tuổi nhíu mày, chuẩn bị chạy đuổi theo vào trong rừng, Tần Dương lắc mình một cái ngăn cản trước mặt cô gái trẻ tuổi, trầm giọng nói:

- Cô không thể đuổi theo, thực lực đối phương rất mạnh, cô không phải đối thủ đâu.

Cô gái trẻ tuổi hơi ngẩng đầu, hừ lạnh nói:

- Mạnh bao nhiêu?
Bình Luận (0)
Comment